Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên

Chương 11


trước sau

11.

Ta xui xẻo suốt bao năm mới dành dụm đủ phúc khi gặp được Bùi Lang, nhưng vận khí của ta vậy thì quá ít rồi, chỉ đủ trong một chớp mắt.

Lần đầu tiên Bùi Lang ôm ta là khi ta ngất trong mưa và bùn đất.

Lần cuối cùng Bùi Lang ôm ta là lúc chàng chuẩn bị rời đi.

Ngọc bội Liên Thành bị mất, không thể mở được hoàng lăng, tương truyền rằng tiên đế đã cất giấu rất nhiều quan lương ở đó để đề phòng chiến tranh, cuộc chiến với Bắc Tề vẫn chưa dứt, đây chính là lúc cần những đồ vật quý báu kia. Bọn họ nói rằng, Bùi Lang cấu kết với tướng quân tiền nhiệm Tạ Tiểu, một người hợp tác với kẻ thù, một kẻ trộm đi ngọc bội Liên Thành, trận chiến này, đến hôm nay coi như cũng không đánh nổi nữa rồi.

Trước khi bị đưa đi, Bùi Lang đã nhẹ ôm ta vào lòng, chàng nói chàng vẫn ổn. Ta vậy mà ưỡn thẳng cao đầu, không rơi một giọt nước mắt nào.

Ta tin chàng, phu quân ta nói không sao đâu, nhất đinh chàng sẽ bình an vô sự.

Hai ngày đó tuyết rơi rất nhiều, ta tiễn chàng ra đến sân, chàng còn phủi tuyết trên vai ta, ta mỉm cười ôm chầm lấy chàng. Ta nói phu quân của ta chắc bây giờ đầu đã đầy tuyết trắng rồi, lông mày kết thành băng mất, ta đợi chàng quay lại cùng ta xem hoa lê mùa xuân tới, hoa lê bay bay cả một khoảng sân. Đợi chín mươi năm sau đến khi tóc chúng ta đã bạc trắng.

Chàng lại làm nũng dán lên người ta, ta không nhịn được cười thành tiếng.

Quân lính thúc giục nhưng không ai dám thất lễ với chàng, bất luận thế nào, kể cả chàng có là phạm nhân, thì Bùi Lang vẫn là gia chủ của một gia tộc trâm anh thế phiệt ở kinh thành, là thế tử Bùi gia Chi Lan.

Bùi Lang đi rồi, ta vẫn đứng một hồi lâu, có người khoác cho ta một chiếc áo choàng lớn, ta tưởng là Phụng Tuyết, nhưng lại nghe thấy một giọng nam: “Hắn ta sẽ không quay lại đâu, Tước Nô.”

Là Minh Nguyệt Thần, trong lòng ta cảm thấy vô cùng kinh tởm, chán ghét lùi lại hai bước, dùng hết sức hét lên: “Cút!”

Áo choàng bị ta vứt xuống đất, hắn cũng không dám tiến lại gần, rất lâu sau mới nói môt câu, giọng điệu vô cùng buồn bã: “Nàng chán ghét ta đến vậy sao?”

Gió tuyết bay bay, ta thế mà không nhớ rõ phần tình cảm dành cho vị bạch y công tử lúc trước nữa, cái viện nhỏ âm u ấy lưu giữ lại tất cả vui sướng của ta lúc đó.

Hắn ta nhẹ nhàng nói:

“Ngày mùng chín hôm ấy ta rất bận, không đến thăm nàng được. Từ khoảnh khắc nàng thay ta uống một bình rượu độc kia, mỗi ngày ta bận rộn như thế là vì muốn giải trừ hôn ước với quận chúa Bình
Lạc.”

“Đợi đến khi ta giải quyết ổn thỏa tất cả, ta đã tự mình đi dạo từng ngách phó, cẩn thận chọn hoa cho nàng, lần đầu tiên ta thấy hạnh phúc lại gần đến thế, nhưng nào ai biết được, khi ta cần từng bó hoa tươi cười đẩy cửa phòng ra, nàng đã đi mất rồi, ta trút giận lên bọn nha hoàn ở đấy, ta hỏi Châu Nhi, nàng ta run rẩy đến không nói được lời nào. Thị vệ giữ cửa cũng không biết nàng ở đâu, rõ ràng là trong phòng tất cả đều nguyên vẹn, lúc ấy ta mới nhận ra, nàng bỏ ta rồi.”

“Ta đã cử rất nhiều người đi tìm nàng, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Nàng xem, ta đã làm ra việc tốt gì đây? Khiến cho một cô nương tốt như nàng lại không còn chốn dung thân.”

“Nhưng lúc ta gặp lại nàng, nàng đã cùng hắn bái thiên bái địa. Ta rõ ràng vẫn nhớ, lúc nàng 15 tuổi, đôi mắt long lanh đen láy nhìn chằm chằm ta, nói sẽ bên công tử ta đây cả một đời.”

Ta hất cằm lên, ngắt lời hắn: “Nhưng thưa thống đốc, bây giờ ta đã không nhìn thấy gì. Ta đã đánh mất đôi mắt đen như nhạn năm ấy rồi.”

Ta chỉ nghe có rất nhiều người đã nói với ta: Tước Nô, ngươi rất giống quận chúa Bình Lạc.

“Giờ thì phu quân ta, bởi vì ngươi mà bị tống vào tù. Xin đại nhân từ giờ đừng xuất hiện ở Bùi phủ nữa.”

"Hắn ta nào có vô tội như nàng nói, ta cũng không phải chỉ vì ích kỷ của bản thân.”

Minh Nguyệt Thần nói xong liền bỏ đi.

Trời đất bỗng quay cuồng, ta ngã phịch xuống đất, thì thào hỏi Sương Tuyết tỷ tỷ: “Tất cả đều là do ta sao, do ta sai sao?”

Tỷ ấy đỡ ta đứng dậy, dìu ta vào phòng, lại bê cho ta cốc trà nóng: “Gia chủ tuổi trẻ tài cao, Bùi phủ nhiều năm gần đây con cháu đơn bạc, sau khi tiền gia chủ qua đời, Bùi phu nhân cũng xuất gia, gia đình lớn như vậy, phút chốc chỉ còn lại một mình gia chủ. Nhưng từ lúc phu nhân xuất hiện, số lần gia chủ cười một ngày đã bằng cả 19 năm gộp lại. Phu nhân luôn nói lúc trước cuộc sống không tốt, hai người đồng cảnh ngộ gặp nhau, ở bên nhau, làm sao lại là sai được?”

Nếu ông trời có nghe thấy, ta xin cầu nguyện cho lang quân của ta, năm năm bình yên, tháng ngày hạnh phúc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện