Hành trình du sơn ngoạn thủy bởi vì mùa mưa mà chính thức tuyên bố chấm dứt, vốn nên trở về theo đường cũ, nhưng lại băn khoăn Minh Tư bị say máy bay, Sở Khanh Hàm liền an bài lái xe trở về, cho dù ngồi xe sẽ tiêu hao nhiều thời gian hơn hẳn so với ngồi máy bay, Sở Khanh Hàm vẫn không buông bỏ quyết định này.
Tài xế vẫn là Lục Phong, mang hành lý lên xe, chặng đường trở về nhà cũng chính thức bắt đầu. Một đường hành trình tự nhiên không bằng phẳng giống như trong thành phố, đôi lúc sẽ gập ghềnh dằn xóc, Sở Khanh Hàm cả chặng đường giống như phụ huynh bảo bọc con trẻ, sợ Minh Tư chịu không nổi lắc lư, luôn ôm cậu thật chặt vào trong lòng, mà thắt lưng Minh Tư đã sớm được lót bằng cái đệm giường mềm nhũn tên Sở Khanh Hàm.
Cảm giác thoải mái cùng sự thân mật của Sở Khanh Hàm khiến cho Minh Tư dọc theo đường đi từ đầu đến cuối đều mang ý cười, dẫu sao được tình nhân quan tâm chính là một loại hạnh phúc ấm áp không gì sánh được.
Lái xe Lục Phong ngược lại rất tận tụy với công việc, không biết mua đĩa nhạc dương cầm từ khi nào, rất ưu nhã cũng rất nhẹ nhàng, giai điệu tuyệt vời ngược lại khiến cho con đường rất dài không còn dáng vẻ tịch mịch.
Dọc theo đường đi thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi, mỗi khi qua một thành phố, cũng sẽ dạo chơi một phen, dẫu sao ráng chiều hòa cùng ánh đèn cao ốc, cũng coi như một loại cảnh đẹp rực rỡ khác biệt. Khi đi ngang qua thành phố sầm uất, Minh Tư gọi lại Lục Phong đang muốn xuống xe đi siêu thị mua đồ.
“Thư ký Lục, hay là để tôi đi cho.” Dù sao Lục Phong một đường lái xe ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, Minh Tư thật không đành lòng để Lục Phong làm thêm những chuyện khác.
Không đợi Lục Phong mở miệng, Minh Tư đã xuống xe, sau đó bước theo xuống chính là Sở Khanh Hàm. Đôi lúc một thư ký thành công không phải chỉ nằm ở chỗ những việc hắn có thể làm, mà càng quan trọng hơn chính là có thể hiểu rõ tâm tư của ông chủ, huống chi còn là một ông chủ không thích nói chuyện, cho nên lúc nhận được ánh mắt của Sở Khanh Hàm, Lục Phong liền dừng lại lời nói bên mép, lui trở về chỗ ngồi của tài xế.
Minh Tư nghiêng đầu nhìn Sở Khanh Hàm, trong mắt mang theo lo lắng, “Hay là anh vào xe nghỉ ngơi đi, người trong siêu thị tương đối nhiều…”
Lời còn chưa nói hết, Sở Khanh Hàm đã không cho phản bác mà kéo tay Minh Tư đi về phía trước, có khuyên thêm cũng không ích gì, Minh Tư chỉ có thể thở dài đi bên cạnh. Vào siêu thị, quả nhiên đông nghẹt giống như trong tưởng tượng của cậu, Minh Tư tận lực bảo hộ Sở Khanh Hàm ở bên cạnh, lúc không che chở được, Minh Tư sẽ trở tay nắm thật chặt tay Sở Khanh Hàm, nhìn sắc mặt Sở Khanh Hàm không còn trắng xanh như lúc đầu, cũng tỏ ra bình thường, trong lòng Minh Tư vui vẻ còn hơn cả chuyện được nhìn thấy phong cảnh đẹp.
Mua xong đồ, sắc mặt Sở Khanh Hàm vẫn không chút gợn sóng, cõi lòng một mực khẩn trương của Minh Tư cũng an ổn trở lại. Quay về xe, liền kết thúc thời gian dừng chân ngắn ngủi, bắt đầu chặng đường thật dài kế tiếp.
Khi chỉ còn một ngày đường là có thể
về đến nhà, đêm đó Minh Tư đang thư giãn tại quầy bar của khách sạn thì đụng phải Đường Tư Tiệp, chính xác mà nói là cậu thấy được Đường Tư Tiệp, mà đối phương thì không nhìn thấy cậu. Minh Tư tự động tránh né qua một bên, nhìn đứa trẻ kia cởi bỏ nụ cười lần đầu tiên gặp mặt, trong mắt mang theo dày đặc tịch mịch, trong tay còn cầm bình rượu, bước chân có chút lảo đảo, Minh Tư liền biết người này đã uống nhiều rồi, hơn nữa còn không phải nhiều bình thường.
Theo bản năng đi theo Đường Tư Tiệp ngả nghiêng xiêu vẹo, mặc dù biết Đường Tư Tiệp không phải yếu đuối như vẻ ngoài, nhưng Minh Tư vẫn xem cậu như một đứa trẻ, dẫu sao gặp mặt một lần, trong lòng ít nhiều vẫn có chút không yên lòng. Đúng như dự đoán, đi chưa được mấy bước Đường Tư Tiệp đã buông người mềm nhũn trên mặt đất, bình rượu rơi xuống lăn vòng, rượu còn thừa không nhiều cũng chảy ra, trong suốt như ngọc trai, nhưng ít đi vài phần trong trẻo, nhiều thêm vài phần say mê.
Minh Tư thở dài, nhìn Đường Tư Tiệp nằm trên mặt đất không hề lộn xộn, trong mơ hồ thật giống như đang ngủ. Minh Tư giơ tay gọi phục vụ tới, từ trong miệng phục vụ biết được Đường Tư Tiệp đã đến đây hồi lâu, Minh Tư liền nhét chút tiền boa, cho người đưa Đường Tư Tiệp trở về phòng chiếu cố thật tốt, sau đó chính mình cũng trở về phòng.
Đẩy cửa ra, nhìn Sở Khanh Hàm đã thay đồ ngủ ngồi trên giường đọc sách, Minh Tư liền cầm quần áo đi vào phòng tắm. Thay đồ xong, đang muốn nằm lên giường, lại bị Sở Khanh Hàm ôm vào trong lồng ngực. Minh Tư không có đứng dậy, ngược lại thuận theo tìm một tư thế thoải mái cầm lấy quyển sách Sở Khanh Hàm đang đọc dở, đơn giản lật xem vài trang, sau đó buông xuống.
“Vừa nãy em có thấy Đường Tư Tiệp ở bên ngoài, cậu ấy giống như uống không ít rượu.” Nghe Lục Phong nói bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, cho nên cũng biết rõ Sở Khanh Hàm không thích Đường Tư Tiệp cho lắm, Minh Tư cảm thấy cần phải báo cáo rõ ràng mọi chuyện.
“Ừm.” Sở Khanh Hàm không thèm để ý mà ừm một tiếng, nhưng lúc sờ lên mái tóc ẩm ướt của Minh Tư, không tự chủ cau mày một cái, đỡ người dậy, tiếp theo liền xuống giường đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông khô nhẹ nhàng khoan khoái, bắt đầu lau tóc cho Minh Tư, động tác êm ái khiến cho cậu thoải mái đến sinh ra buồn ngủ.
Minh Tư không chờ được Sở Khanh Hàm nói tiếp, liền nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của Sở Khanh Hàm, hoàn toàn không hay biết quá trình lau khô tóc tương tự như mát xa xoa bóp này kết thúc như thế nào. Minh Tư từ lâu đã ngủ say trong lòng Sở Khanh Hàm.
Sở Khanh Hàm sờ qua những sợi tóc khô ráo của Minh Tư, rồi mới đem người bỏ vào trong chăn gói kỹ, sau đó tắt đèn, cũng nằm xuống giường, cánh tay vươn dài kéo cả người cùng chăn vào trong lồng ngực, đặt xuống một nụ hôn nhỏ bé trên môi Minh Tư…