Sau khi bàn tay Minh Tư bị thương, Sở Khanh Hàm liền không cho phép cậu bước vào bếp nửa bước, thức ăn trên cơ bản đều do Lục Phong đưa tới, mặc dù tinh xảo ngon miệng, nhưng vẫn thiếu một phần mùi vị gia đình.
Tình trạng này kéo dài đến khi Sở gia gia xuất hiện, mới có sự thay đổi về căn bản, nguyên nhân là…
“Chuyển về chỗ của ta mà ở.” Sở gia gia một tay cầm quải trượng, khí thế mười phần, sự nghiêm nghị đã lâu không thấy lại hiển lộ, bốn chữ ‘không giận mà uy’ hoàn toàn biểu đạt trạng thái lúc này của Sở gia gia.
Ông lão biết dù mình có dùng biện pháp gì, cũng khuyên không được thằng cháu bướng bỉnh quật cường, sau khi trưởng thành liền dọn ra ngoài ở này, Sở lão đành thu liễm một chút, đem đề tài đổi thành, “Bây giờ tay Minh Tư không tiện, cháu muốn để cho cậu ấy ngày ngày ăn đồ ăn bên ngoài sao.”
Quả nhiên, Sở Khanh Hàm ngồi ở trước bàn làm việc, nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn văn kiện, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía ông nội.
Sở gia gia vẫn nghiêm túc như cũ, biểu cảm không thay đổi, nhưng khóe miệng đã lộ ý cười, “Lát nữa ta cho Lục Phong đi lấy hành lý giúp hai đứa.” Thanh âm vừa rơi xuống, ông lão liền đứng lên, chống quải trượng đầu rồng, rời khỏi phòng làm việc rộng rãi sáng sủa của tổng tài.
Nửa ngày sau, Minh Tư mang theo vài bộ quần áo và ngọc bội không rời người, cùng Sở Khanh Hàm vừa kết thúc hội nghị thường niên xuất hiện ở đại trạch.
Kiến trúc cổ xưa, ngay cả từ cửa chính ngồi xe đến nhà chính, cũng phải mất chặng đường năm phút, cực kỳ giống như đi sâu vào đại viện của phủ, lộ ra lịch sử lâu đời. Mặt ngoài của ngôi nhà không hề cũ kỹ, cũng không phải xa xỉ hoa lệ, mang phong cách cổ xưa tao nhã cùng hiện đại thoải mái. Hai loại phong cách này hòa vào nhau, khiến cho Minh Tư đang quan sát yêu thích không thôi.
Đi vào dinh thự, Sở Chấn Bác đã ngồi chờ trên ghế sô pha tại phòng khách từ sớm, khí thế vẫn như cũ, nhưng rõ ràng lộ ra vui thích, nếp nhăn giữa mi tâm cũng mang theo vẻ mềm mại, Minh Tư mỉm cười dịu dàng, hướng về Sở lão gia tử gật đầu chào, “Gia gia.”
“Ừm.”
“Gia gia.” Thanh âm của Sở Khanh Hàm vẫn không quá phập phồng, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, hoàn thành quá trình chào hỏi, ngay sau đó liền đưa ánh mắt dừng lại trên người Minh Tư. Sở Khanh Hàm bên ngoài thì khí thế mạnh mẽ, nhưng lúc đối diện với Minh Tư, lại biến thành nhu tình.
Loại chuyển biến này, Sở Chấn Bác không phải lần đầu lãnh giáo, lúc ban đầu khi nhìn thấy ông cũng vô cùng kinh ngạc, đến hiện tại đã thành bình tĩnh, trong lòng ông đều là mừng rỡ. Cháu trai do một tay ông nuôi lớn, cặp cha mẹ không xứng chức kia luôn hướng tới tự do, mỗi lần đi du lịch thế giới liền mười mấy năm, tin tức hoàn toàn không có, cũng đại biểu cho việc nhiều
năm mất liên lạc.
Cho nên trong lòng ông càng yêu thương Sở Khanh Hàm, không chỉ vì sự ưu tú của hắn, mà còn bởi vì Sở Khanh Hàm sau khi gặp phải chuyện năm ấy liền thay đổi, giống như một cái xác bị rút đi linh hồn, mặc dù có trí tuệ cùng năng lực, nhưng lại mất đi hứng thú cùng chấp nhất. Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ phải lo lắng không yên lòng, không ngờ lại có một Thẩm Minh Tư xuất hiện, khiến cho cục diện nghịch chuyển theo hướng tích cực như vậy.
Sự cương nghị trên mặt Sở lão càng nhu hòa, mặc dù vẫn không cách nào xóa bỏ nghiêm túc, nhưng cũng đã khiến mọi người có thể thân cận. Giơ tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Minh Tư hiểu ý liền ngồi xuống bên cạnh ông lão, nhưng người còn chưa ngồi vững, Sở Khanh Hàm đã cùng ngồi xuống, cánh tay theo thói quen khoác lên eo Minh Tư, ôm người yêu vào trong lòng.
Vô lễ như vậy, lại không khiến Sở gia gia có chút không vui nào, nhưng Minh Tư thì vỗ lên tay Sở Khanh Hàm một cái, nhìn đối phương dần dần yếu thế, buông cậu ra, mặc dù vẫn nắm tay cậu không thả, nhưng cũng không thất lễ như trước, Minh Tư mới chuyển ánh mắt về phía Sở gia gia.
Nhất cử nhất động của Sở Khanh Hàm, đều thu hết vào trong mắt Sở lão, khiến cho nụ cười trên mặt ông càng thêm rõ ràng, “Ta đã kêu Mục quản gia dọn dẹp phòng ngủ, là căn phòng khi còn bé Khanh Hàm từng ở, nếu thiếu cái gì thì cứ tìm Mục quản gia.”
“Dạ.”
Sở Chấn Bác đứng dậy, ánh mắt nhìn Minh Tư mang theo hiền hòa, “Minh Tư, nơi này cũng là nhà của cháu, nếu có cái gì không tiện hoặc không thoải mái, nhất định phải nói ra.”
“Cháu đã biết, gia gia.”
Sở Chấn Bác có chút không được tự nhiên, lời nói mới vừa rồi, là ý nghĩ thật lòng của ông, nhưng cả đời này ông chưa từng dùng qua giọng điệu mềm mại như vậy, bèn ho khan một tiếng, “Ta đi vào bếp nhìn một chút, xem họ đã làm những gì.”
Minh Tư gật đầu, nhìn ông lão đứng dậy rời đi, bóng dáng già cõi cùng một đầu tóc bạc kia, Minh Tư bỗng nhiên hiểu ra, bất luận ông có quyền thế bao nhiêu, thật ra cũng chỉ là một ông lão bình thường…
Treo xong mấy bộ quần áo vào tủ, Minh Tư liền bị Sở Khanh Hàm đè xuống giường, không có bất kỳ động tác nào kế tiếp, chỉ đơn giản ôm nhau cùng nằm một chỗ, trên chăn là ánh mặt trời ấm áp mang theo hơi thở thơm tho sạch sẽ, hít vào trong mũi, đều là hương vị ấm áp.