Nhắc tới cũng thật khéo, thời điểm cách năm mới còn ba ngày, chính là sinh nhật của Minh Tư. Chính xác mà nói, là ngày cậu được cô nhi viện nhặt về. Minh Tư không có nói ra, bởi cậu từ trước đến giờ đều không coi trọng sinh nhật của mình.
Nhưng cặp cha mẹ mới vừa gặp qua, cũng không phải rất quen thuộc kia, lại nghe được tiếng gió, gọi điện thoại tới, nói muốn đến Sở trạch viếng thăm, Minh Tư không biết phải làm sao, chỉ đành lên tiếng đồng ý.
Thật ra thì trước khi cha Trương mẹ Trương gọi điện thoại tới, Sở Chấn Bác cũng đã biết sinh nhật Minh Tư chính là vào mấy ngày này. Mặc dù chỉ mới sống chung mấy ngày, nhưng Sở lão gia tử đã hoàn toàn coi Minh Tư như cháu của mình, đương nhiên sinh nhật của cậu muốn tổ chức lớn một phen, nhưng lại cố kỵ chứng dị ứng của thằng cháu mình, nên đành thôi, chỉ dặn dò quản gia tìm mấy người đầu bếp tới, làm một bữa cơm gia đình phong phú.
Vốn sinh nhật tiểu bối không cần quá mức coi trọng, cha mẹ Minh Tư bình thường lại là người bận rộn, nhưng cảm thấy những năm qua hổ thẹn với đứa nhỏ, nên liền bỏ qua công việc bận rộn, sáng sớm đã tới Sở gia góp mặt.
Nhưng lúc vừa bước vào trong nhà, nhìn thấy phòng khách treo đèn nhiều màu, còn có cả bong bóng, vợ chồng Trương thị liền nhìn nhau một cái. Đã sớm nghe nói Sở lão gia tử đứng đầu trong giới thương nghiệp là một người vô cùng nghiêm túc, chỉ cưng chiều duy nhất đứa cháu trai Sở Khanh Hàm, không ngờ lão gia tử yêu ai yêu cả đường đi, đối với Thẩm Minh Tư cũng yêu thương có thừa.
Nghĩ tới đây, hai vị cha mẹ mất chức kia trong nháy mắt trở nên áy náy không thể tả. Nhưng là người đã trải qua vô số hoàn cảnh, mặc dù tâm tình chua xót, nhưng vẫn nâng lên nụ cười khách sáo đối diện với Sở lão gia tử, “Để cho ngài phí tâm rồi.”
“Minh Tư chính là cháu trai ta, không có gì phí tâm hay không phí tâm cả.” Sở lão gia tử từng tuổi này, đã sớm gặp qua vô số sóng gió gia tộc, nhưng nghĩ tới những chuyện mà đứa trẻ Minh Tư kia phải chịu, vẫn không nhịn được có chút lãnh đạm trong lời nói đối với vợ chồng Trương thị.
Đứa trẻ kia là năm xưa chính bọn họ vứt bỏ, sự lãnh đạm của Sở lão gia tử khiến bọn họ có muốn nói gì, cũng không nói ra được, vợ chồng Trương thị chỉ đành lúng túng cười hai tiếng, rồi yên lặng nhìn người làm bận rộn xung quanh.
Ngồi đến trưa, Sở Khanh Hàm mới cùng Thẩm Minh Tư trở về, trong tay cầm một đống đồ. Sở lão gia tử buông xuống sách cờ trong tay, nhìn về phía hai người, “Hai đứa làm gì mà mua nhiều đồ thế?”
Vào nhà liền thấy được hai vị cha mẹ ‘không quen thuộc’ kia, khuôn mặt vốn đang mỉm cười của Minh Tư liền cứng ngắc trong chốc lát, sau đó lại nâng lên nụ cười, lên tiếng chào hỏi không kèm bất kỳ xưng hô nào.
“Ừm.” Bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, hiện tại đứa trẻ đã chừng ba mươi tuổi, muốn tâm sự một chút, tán gẫu một chút, cũng không biết bắt đầu từ đâu, vợ chồng Trương thị lần nữa cảm nhận được bản thân không xứng chức.
Chào hỏi xong, Minh Tư mới đi đến trước mặt Sở lão gia tử, “Gia gia, không phải sắp hết năm sao? Cháu cùng Khanh Hàm chuẩn bị ít đồ, muốn đưa cho mấy đứa nhỏ họ hàng thân thích tới chơi.”
“Đứa bé ngoan.” Trên mặt Sở lão gia tử lộ ra nụ cười, ông bây giờ càng nhìn Minh Tư càng thấy thuận mắt. Năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi, đứa nhỏ trong nhà cũng không phải ít, nhưng không có ai ngoan ngoãn lại thân thiết giống như Minh Tư, cầm ra một cái hộp màu xanh từ trong túi áo, đặt vào tay Minh Tư, “Sinh nhật vui vẻ, mở ra nhìn xem có thích hay không.”
Minh Tư đưa tay nhận lấy, trong lòng tràn ngập cảm động, “Cảm ơn gia gia.” Mở hộp ra, bên trong là một khối ngọc, châu tròn ngọc sáng, rất tinh xảo cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Gia gia đã phí tâm sức chuẩn bị lễ vật cho cậu, cho dù ông lão có đưa một khối đá cũ nát, Minh Tư cũng sẽ cảm động, “Cháu rất thích.”
Vợ chồng Trương thị cũng đứng dậy, cầm ra món đồ mà bọn họ đã sớm chuẩn bị. Mặc dù đứa trẻ của bọn họ theo họ của viện trưởng cô nhi viện, nhưng cuối cùng vẫn là máu thịt rơi ra từ trên người bọn họ. Tối hôm qua bọn họ đã thương lượng hồi lâu, “Đây là tâm ý của hai ông
bà già chúng ta, hy vọng con sẽ thích.”
Hai người cộng lại đã hơn trăm tuổi, có chút không được tự nhiên, đứa trẻ thiếu gì, thích gì, bọn họ đều không biết. Bình thường không cảm nhận được, nhưng hiện tại đứng trước mặt người Sở gia, bọn họ càng lúc càng cảm thấy xấu hổ.
“Không thích.” Dĩ nhiên lời này không phải của Thẩm Minh Tư, mà là Sở Khanh Hàm đi tới bên cạnh Minh Tư nhìn thấy nội dung của phần lễ vật kia, tự nhiên vòng tay lên eo Minh Tư, một tay khác cầm lấy tờ giấy bất động sản được chuyển sang tên Minh Tư, vứt xuống đất.
Minh Tư biết đây là biểu hiện mất hứng của Sở Khanh Hàm, nhưng lo ngại cậu, nên mới không chính thức thả ra khí lạnh. Thế nhưng, cho dù đây là tâm ý của ‘người lần đầu làm cha làm mẹ’, cậu cũng sẽ không nhận những thứ kia. Nhìn cha mẹ có chút luống cuống, Minh Tư thở dài trong lòng, “Lễ vật này quá quý trọng.”
Bàn tay vòng lên eo Minh Tư của Sở Khanh Hàm vẫn ôn nhu như cũ, nhưng đồng thời cũng kiềm giữ toàn bộ động tác của cậu. Minh Tư muốn đưa tay nhặt lên tờ giấy bất động sản bị vứt xuống đất kia, cũng đành bó tay.
Cuối cùng vẫn do người làm đứng gần đó đi tới nhặt lên, muốn thả lại vào tay Minh Tư, nhưng cảm nhận được khí thế phát tán trên người Sở Khanh Hàm, lập tức khó xử cứng ngắc tại chỗ, Minh Tư đành phải đưa tay ra cầm lấy, giải vây giúp người làm kia, ngay sau đó nhìn về phía vợ chồng Trương thị.
“Tâm ý này con đã nhận được, cho nên các ngài cứ cầm về đi.” Không phải cậu không hiểu chuyện phủi đi tâm ý muốn bù đắp của cha mẹ, mà là cậu quá mức hiểu Sở Khanh Hàm. Ý thức về lãnh địa của người này quá sức mạnh mẽ, nếu cậu thật sự nhận lấy, cậu không cách nào tưởng tượng được hậu quả sau đó sẽ như thế nào.
Hai ông bà dường như cũng ý thức được cái gì đó, liền không tiếp tục kiên trì. Người làm ra tới nói một câu ‘cơm chín rồi’, khiến cho bầu không khí ngột ngạt tiêu tán vô ảnh vô tung. Bữa cơm trưa không tính là quá vui vẻ, nhưng cũng không coi là quá nặng nề, cứ như vậy kết thúc.
Sở lão gia tử về tinh thần hay tuổi tác đều đã già cỗi, cơm nước xong xuôi trò chuyện một hồi, liền trở về phòng ngủ trên lầu nghỉ trưa, mà vợ chồng Trương thị từ đầu đến cuối đều đắm chìm trong bầu không khí ngột ngạt, cũng liền mượn cớ có việc mà rời đi.
Toàn bộ phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Minh Tư cùng Sở Khanh Hàm. Ngây ngẩn trong phòng khách một hồi, Minh Tư đang muốn đứng dậy, lại bị Sở Khanh Hàm kéo lấy. Minh Tư không kịp chuẩn bị liền ngã xuống lồng ngực Sở Khanh Hàm, người làm xung quanh đã sớm rời đi, Minh Tư cũng không cố kỵ, mặc cho Sở Khanh Hàm ôm cậu, chờ đợi động tác kế tiếp của hắn.
Quả nhiên, món lễ vật của người cuối cùng được đưa ra trước mặt cậu, hộp gấm màu đỏ, ngay ngắn đặt ở trong tay cậu. Minh Tư nhìn về phía Sở Khanh Hàm, lại chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng mở ra, là đồng hồ đeo tay, cùng một kiểu với cái mà cậu tặng cho Sở Khanh Hàm vào dịp sinh nhật lúc trước, ánh sáng phản chiếu rực rỡ ấm áp kia tự động biến thành một đôi, khiến cho trong lòng Minh Tư tuôn trào đủ loại cảm xúc.
Sở Khanh Hàm đặt Minh Tư lên ghế sô pha, tự mình đứng dậy, sau đó đầu gối chạm đất, lấy ra đồng hồ đeo tay trong hộp, cầm lên tay Minh Tư, trong mắt nồng đậm thâm tình, “Cả đời.”
Mặc dù đã kết hôn được một thời gian, nhưng cử chỉ tựa như cầu hôn thế này khiến Minh Tư vô cùng cảm động, dù không phải là ba chữ ‘anh yêu em’ như bao người, nhưng lời nói của Sở Khanh Hàm vẫn làm Minh Tư xúc động, cả đời, thật sự là cả đời, tương tri tương thủ…
Trong lòng giống như chứa đầy ấm áp không còn kẽ hở, sau đó nghiêng người đặt môi mình lên môi Sở Khanh Hàm, không có bước kế tiếp, chỉ đơn thuần muốn chạm vào, yên lặng mấy giây, trên môi Minh Tư liền nở rộ một nụ cười, “Cả đời.”…