Nghe yêu cầu vô lý của Tiểu Sở, vậy mà Phùng Anh khẽ “ừ” một tiếng, nhanh như chớp dương cung lắp tên bắn vút ra, mũi tên sượt qua ngực Quá Thử Địa va trúng đĩnh bạc đặt trên tảng đá, đĩnh bạc lăn tới vách đá, vừa rơi xuống một cái thì mũi tên bắn keng một cái, trúng ngay tai đĩnh bạc làm nó nảy bật lên bay về phía sau, khi vừa hết đà sắp rơi lại keng tiếng nữa, ba lần như thế đã bay vèo vèo về phía họ.
Tiểu Sở chạy ù ra như con thỏ, chộm lấy đĩnh bạc quay về sau tiểu thư, cười tươi như hoa.
Quá Thử Địa kinh hồn táng đởm, vẫn giơ ngón cái lên:” Tiễn pháp giỏi lắm, huynh đệ bọn ta cần đi gấp, nếu nữ anh hùng đã lấy bạc rồi, vậy có thể nhường đường cho mỗ không?”Phùng Anh lúc này mới lên tiếng:” Các ngươi lui lại, chỉ cần rời sạn đạo sẽ cho các ngươi qua.
”Qua Địa Thử cau mày:” Bọn ta có chuyện gấp trên người không lỡ được, không bằng xin nữ anh hùng lùi lại được chăng?”Tiểu Sở nấp dưới bậc thang Bán Nguyệt Đình, hô lên:” Sau lưng bọn ta 30 dặm đều là sạn đạo, lui thế n ào được, các ngươi lui đi mới đúng.
”Qua Địa Thử cả giận:” Đừng khinh người quá đáng.
”Tiểu Sở xem đĩnh bạc chợt giật mình: “ Tiểu thư, chúng không phải thổ phỉ, mà là tặc khấu đấy, đây là quan ngân có dấu của phủ Phượng Dương.
”Phùng Anh thất kinh nhìn quan ngân Tiểu Sở giơ lên, quả nhiên là có ấn giám của phủ Phượng Dương, nếu thế thì thân phận của đám người này đã rõ, trên đường đi tới đây trao đổi tin tức với thương cổ khác, biết không ít hành vi tàn ác của chúng ở phủ Phượng Dương: “ Các ngươi là người của Trương Bỉnh Trung phải không?”Qua Địa Thử hơi bất ngờ rồi cưởi khẩy: “ Nếu đã biết rồi thì mau nhường đường cho gia gia, kẻo ! ”“ Dám hủy nhà cửa của ta.
”Phùng Anh quát lanh lảnh bắn tên tới, nhưng Qua Địa Thử cực nhanh đã rút cái thuẫn tròn co người lại phía sau, sau đó lăn người tới Bán Nguyệt Đình.
Cùng lúc đó phía đối diện cũng có sáu tên đại hán tay cầm thuẫn, tay cầm đao lao ra khỏi chỗ nấp, la hét xông tới, uy thế không nhỏ.
Đoàng!Tiểu Sở bóp cỏ, cả chùm mạt sắt phun ra, đa phần trúng vào thuẫn bài, nhưng có số ít khản vào chân lộ ra ngoài của Qua Địa Thử, hắn kêu thảm, vứt thuẫn bài đi, không lui mà tiến, mặt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nhưng làm sao dọa được Tiểu Sở, từ nhỏ nàng không đối diện với quân binh hung dữ thì cũng là cường đạo, nàng mỉm môi mím lợi bóp cò lần nữa, lại đoàng một phát, Qua Địa Thử đứng giữa đường, mặt toàn màu me, hai mắt bị bắn nát bấy rồi, ôm mặt kêu gào.
Cường đạo Thục Sơn bắn tên loạn xạ, đám tặc khấu đối diện chẳng lui, bọn chúng động tác mẫn tiếp giơ thuẫn chắn hết, tiếng leng keng không ngớt.
Một quả cầu sắt màu đen lăn tròn trên sạn đạo, bọn tặc khấu không coi ra gì, mắt thấy đã sắp va chạm với Phùng Anh cầm đao đón đợi, tên cầm đầu còn cực kỳ hưng phấn, ném thuẫn đi, múa đao vun vút, không ngờ loạn tiễn bị hắn chém rơi lả tả.
Lại một quả cầu sắt nữa bị Tiểu Sở lăn ra, chỉ khác là quả này bốc khói kêu xì xì, Phùng Anh ngăn không kịp nữa rồi, kêu một tiếng khiếp đảm, nấp vội sau Bán Nguyệt Đình, đám cường đạo còn lại nằm rạp xuống đất.
Hai tiếng nổ lớn cùng lúc vang lên, ngoài Bán Nguyệt Đình khói đen cuồn cuộn, bụi đất mịt mù, thổi tung cả bùi tóc của Phùng Anh, làm mái tóc nàng bay thẳng lên trên.
Tiếp đó là ba thân thể tặc khấu đang múa may trên không trung, lao xuống vực sâu muôn trượng.
Gió núi rất lớn nên khói bụi tan nhanh, tên mặt đất là sáu bảy tên hán tử mặc giáp nằm ngổn ngang, bọn chúng hai tay ôm tai, kêu gào lăn lộn trên mặt đất, để lại những mảng máu lớn.
Bán Nguyệt Đình sạt mất một nửa, còn sạn đạo phía thì đối diện đã không còn một bóng người, bên phía Phùng Anh không ai nhúc nhích, thi thoảng vẫn còn vài cục đá nhỏ nứt ra, lăn lông lốc xuống vực.
Đợi thêm một lúc không thấy đối diện có động tĩnh gì nữa, cường đạo Thục Sơn chạy ra trói chặt đám tặc khấu, kiểm tra thương thế chúng.
Uy thế của lựu đạn tuy khá kinh khiếp, kỳ thực sát thương không quá lớn, đám tặc khấu này hai tai chảy máu, toàn thân thương tích, nhưng không ai chết, thương nặng