“ Ta sẽ báo thù cho ngươi!” Lý Định Quốc vỗ lưng Ngả Năng Kỳ, cầm trường đao lên ra ngoài doanh trướng:Bên ngoài danh trướng vẫn là vô số doanh trướng, nhìn mãi không thấy điểm kết.
Mùa xuân đã tới với Hà Nam, nhưng nơi này vẫn một màu úa vàng, mất đất xơ xác, chẳng có chút hơi thở mùa xuân nào, đồng ruộng chẳng có lương thực, càng chẳng có nông phu cày cấy, chẳng phải nơi này hạn hán như Quan Trung, Hán Thủy xa xa vẫn đang cuồn cuộn chảy, nước dâng tràn bờ.
Cây đã bị chẻ thành củi đem đốt hết rồi, cỏ xanh bị ngựa lừa ăn, nhưng đa phần bị người ăn hết.
Lý Định Quốc còn trẻ lắm, mới trên 20, ở tuổi đầy nhiệt huyết kích động, tóc khăn anh hùng, thân vận võ phục, bên ngoài đeo một tấm bối tâm bằng đồng, hông gài đại đao, ủng da cao, tướng mạo tuấn tú bất phàm, chỉ là đôi mày kiếm lúc này nhíu chặt, hắn không hiểu, rõ ràng ở Phượng Dương cướp được nhiều lương thảo như vậy, mới qua một năm thôi mà trong quân đã bắt đầu thiếu lương thực rồi.
Đối với nghĩa quân mà nói, lương thực mãi mãi không đủ ăn.
Thành Tương Dương đánh mãi không hạ được, Vũ Quan lại bị Vân thị bịt chặt, chúng khư khư giữ ải, không cách nào dụ ra ngoài, muốn lần nữa vào Thục thì đám người Tần Lương Ngọc đang đón sẵn ở thành Phụng Tiết.
Lên phía bắc thì quân Minh liều mạng cản lỗi, xuống phía đông nam thì sông lớn tường cao cản đường, tiến không được lui không xong, từ khi đại quân thắng lớn ở Phượng Dương, đã một năm rồi nghĩa quân không rời ổ, cũng không giành được chiến thắng mang tính quyết định nào, lòng Lý Định Quốc như lửa đốt.
Khi hắn muốn suất lĩnh nhân mã bản bộ làm tiên phong cho đại quân tiến đánh Hán Trung thì một tin đồn nổi lên khắp nơi.
Vân thị muốn lấy 10 vạn lượng bạch kim đổi lấy một mình Lý Định Quốc.
Không kịp để Lý Định Quốc giải thích, Bát đại vương đã ngay lập tức hủy bỏ binh quyền của hắn, đen một vạn một nghìn nhân mã bản bộ của hắn biên vào đại doanh trung quân.
"Đó là kế ly gián của con lợn rừng tinh.
"Lý Định Quốc không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần, đáng tiếc, bất kể hắn giải thích ra sao đều không bằng cái miệng mất lưỡi của Ngả Năng Kỳ.
Trong lúc bi phẫn, Lý Địch Quốc chuẩn bị một mình tới huyện Lam Điền giết chết Vân Chiêu chứng minh sự thanh bạch của mình.
Hắn dẫn theo 12 thân binh chuẩn bị lên đường rời đại doanh thì thấy Tôn Khả Vọng chắp tay sau lưng đứng giữa đường, thần sắc khó lường nhìn hắn.
“ Ngươi muốn đi quy thuận Vân Chiêu à?”Một câu nói làm lồng ngực Lý Định Quốc muốn nổ tung, hắn vẫn trầm giọng nói:” Đệ muốn đi lấy mạng Vân Chiêu.
”Tôn Khả Vọng là con nuôi cả của Trương Bỉnh Trung, xét diện mạo thì còn hơn Lý Định Quốc một bậc, chỉ là hắn mang theo chút xanh xao yếu đuối của kẻ tửu sắc quá độ, không được tiêu sái anh hùng như nhị đệ Lý Định Quốc của hắn, hai người thường bị lấy ra so sánh với nhau, bởi thế Tôn Khả Vọng không hề ưa Lý Định Quốc, nói rộng ra hắn không ưa những ai uy hiếp đến địa vị của hắn, cười nhạt: “ Đi đi, chuyện mười vạn bạch kim đúng thật đấy.
”“ Đại ca, huynh nên biết đây là gian kế của Vân tặc.
“ Lý Định Quốc nghiến chặt răng, hắn hận không thể giết Vân Chiêu trăm lần:Tôn Khả Vọng lắc đầu lấy một văn thư trong lòng ra đưa Lý Định Quốc: “ Ngươi xem đi, văn thư hải bổ do nha môn huyện Lam Điền phát ra đấy, trên đó có nghĩa phụ, vi huynh, Văn Tú, Năng Kỳ, chỉ thiếu mỗi ngươi thôi.
”Lý Định Quốc mở văn thư xem, đúng là văn thư đóng giấu huyện nha Lam Điền, lý do phát hải bổ là vì Trương Bỉnh Trung ý đồ tấn công cướp phá huyện Lam Điền, cảm giác máu hộc lên miệng muốn phun ra ngoài: “ Đó là gian kế của ác tặc.
”“ Thủ cấp của nghĩa phụ 200 lượng, vi huynh 50, Văn Tú 30 lượng, Năng Kỳ mất lưỡi, trọng lượng đầu lâu không đủ, chỉ có 20 lượng.
“ Tôn Khả Vọng giọng nhạt nhẽo: “ Vậy là nghĩa phụ và ba huynh đệ ta đều bị truy nã rồi, chỉ thiếu ngươi.
”Lý Định Quốc lần nữa kêu lên: “ Đại ca không nhìn ra gian kế sao?”Tôn Khả Vọng thong thả nói: “ Vốn là nhìn ra, nhưng mà bây giờ chúng ta bị vây