Vân Chiêu đang xử lý công văn thì thần phụ Thang Nhược Vọng của giáo đường Ngọc Sơn hưng phấn tới tìm, thần bí nói với y, ông ta đã phá giải được thuật chế tạo pha lê.
Đối với chuyện ông ta biết chế tạo pha lê, Vân Chiêu chẳng thèm để ý, cái gì mà phá giải thuật chế tạo pha lê chứ, tám thành là đồng nghiệp của ông ta ở Châu Âu nói cho ông ta mới đúng.
Lịch sử của pha lê dài hơn mọi người dự liệu, vào thời kỳ Solomon trước Công Nguyên đã có rồi, vì khi đó pha lê là loại tài phú rất quý giá, cho nên đám trộm mộ mở kho báu Solomon vô cùng thê thảm.
Bọn họ đã phải mạo hiểm cực lớn, đầu tư vô số tiền bạc công sức để đi tìm kho báu Solomon trong truyền thuyết, cuối cùng tìm được đống pha lê vỡ nát.
Vân Chiêu chẳng biết tâm tình của đám đạo tặc khi đó ra sao, nhưng y biết thời điểm này công nghệ chế tác pha lê đã không che dấu được nữa, nó đã được truyền tới Châu Âu rồi.
Tiếp theo đây pha lê trở thành mắt xích quan trọng nhất của trò lừa đảo lưu hành khắp Châu Á một thời.
Năm xưa đi học bồi dưỡng, giáo viên đã lấy pha lê ra làm ví dụ nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, thân là một phần tử của chính phủ, ngàn vạn lần đừng đem thứ mình không quen thuộc vào trong công tác, nếu không đó là tội ác với nhân dân, sỉ nhục với quan viên.
Bao nhiêu năm qua Vân Chiêu chưa bao giờ keo kiệt việc tài trợ cho mấy người Thang Nhược Vọng, mặc dù ích lợi họ mang lại không xứng đáng số tiền mà y đầu tư, nhưng y không vì thế mà cắt giảm ưu đãi nào.
Vậy mà giờ Thang Nhược Vọng lại hớn hở tới nói với y về pha lê, không những làm Vân Chiêu thất vọng mà cả độ tín nhiệm của y cũng sụt giảm mạnh.
Cảm giác bao năm qua mình nuôi sói vậy, cho chúng ăn, chúng không thân.
“ Thứ này có gì mà kỳ lạ, chỉ cần dùng đá thạch anh, đá vôi, cho vào nung với nhau là nung ra được pha lê thôi, ông nên đặt thêm nhiều tâm tư vào nghiên cứu hỏa pháo đi, ví như làm sao đúc ra được đại pháo gọn nhẹ dễ dùng, làm sao mới tránh việc dùng đồng đúc pháo, đó mới là công tác quan trọng nhất của ông.
” Vân Chiêu nhìn gương mặt như bị lừa đạp của Thang Nhược Vọng, nói chuyện mất đi sự khách khí trước kia:” Kỹ thuật chế tạo lưu ly quý gấp pha lê cả ngàn lần cũng được tổ tiên ta phát hiện ra khi đúc đồ đồng, có gì lạ đâu cơ chứ.
Ngoài ra nói với những người bạn của ông còn chưa từ Pháp tới, pha lê ở chỗ bọn ta không đáng tiền, đừng có vất vả đi vạn dặm mang đống pha lê tới đây lừa gạt.
”Mặt Thang Nhược Vọng ngày càng trắng, trắng gần bằng với bá tước Dracula, áo choàng đen thì ông ta có sẵn rồi, chỉ thiếu mỗi hai cái răng nanh hút máu nữa thôi, đôi mắt càng lúc càng đỏ cũng giống nốt.
Vân Chiêu đang phê duyệt công văn mất kiên nhẫn nói:” Mảnh đất này không có người cho ông lừa đâu, đi mà lừa người Ấn Độ, lừa người cưỡi lạc đà lưu lãng trên sa mạc ấy, ta nghe nói bọn họ vô cùng giàu có, các ông sẽ có thể dùng mấy thứ đồ pha lê đẹp đẽ đó đi lừa tiền xây giáo đường.
”“ Ta không tin người nơi này đều bác học như ngài.
” Hi vọng của Thang Nhược Vọng bị Vân Chiêu bóc trần một cách vô tình, lòng tàn như tro phát ra tiếng rên cuối cùng:Vân Chiêu đặt bút xuống, bình tĩnh nói:” Nhân dân của bọn ta chỉ có thể bị bọn ta lừa, không cho phép người ngoài tới lừa.
”Thang Nhược Vọng bất đắc dĩ nói:” Được rồi, tướng quân của ta, ngài là người trí tuệ, nếu như bọn ta mở một xưởng pha lê, quản lý do người của ngài chỉ định, ngài thấy sao?”Vân Chiêu nghĩ một lúc nói:” Như thế rất tốt, ông có thể đi tìm Từ Ngũ Tường, đem bí phương của ông nói với hắn, để khi hắn an bài xưởng đồ sứ cũng mở một xưởng pha lê, chúng ta lừa được ! À không, chúng ta kiếm được hai lượng bạc, sẽ chia cho ông một lượng.
”“ Ông nên biết đây là thỏa hiệp lớn nhất của ta với ông rồi, tương ứng với đó là, ông nhất định phải làm cho ta đại pháo bắn xa hơn, uy