Quan Trung cuối tháng 5, lúa mạch chín vàng ngoài đồng, bầu trời trong xanh, hơi nhiệt dồn dập, phóng mắt nhìn tới chỉ thấy núi non trập trùng nối tiếp, cây xanh ngút ngàn, dưới kia đồng ruộng mênh mông vàng óng, thấp thoáng mấy chục mái nhà dưới tàng cây xanh.
Thôn Đại Hòe, một cái thôn nhỏ hết sức bình thường nằm phía tây nam huyện Lam Điền, trước kia nó có cái tên khác, nhưng vì đầu thôn có cây Hòe cổ thụ rất lớn mà người ta gọi mãi thành quen, quên luôn tên vốn có.
Lý Định Quốc dừng liềm trong tay, thuần thục đem mạch vừa gặt bó thành từng bó, chất đống cùng nhau, để tiện người sau đặt lên xe trâu.
Bó mạch xong hắn đứng thẳng người lên, dùng cánh tay trần lau mồ hôi trên trán, nhìn sóng lúa mạch mênh mông trước mắt, hận không thể hét một tiếng thật lớn.
Tóm một nắm mạch vò nát trong tay, thổi vỏ lúa mạch đi, hạt màu nâu nhạt xuất hiện trước mắt, hạt nào hạt nấy vừa to vừa mẩy, hắn vỗ vào miệng nhai, hét lên với Trương Quốc Trượng ở ruộng bên:” Chúng ta so xem ai gặt được nhiều hơn.
”Trương Quốc Trượng tựa hồ cũng phấn chấn lắm, nghe Lý Định Quốc nói thế, huơ liềm càng hăng.
“ Hai chàng trai thật hăng hái.
” Một hán tử đứng tuổi đấm lưng mấy cái, nhìn hai người Lý Định Quốc làm việc như điên cuồng, tặc lưỡi không thôi:Vụ mùa bận rộn, người không bằng gia súc.
Tới tận khi sắc trời tối dần, chủ nhà mới hô lớn, gọi đám mạch khách dừng tay, về ăn cơm.
Về tới sân phơi, đám mạch khách ai nấy đấm lưng rên rỉ thể hiện với chủ nhà là ngày hôm nay mình cần cù chịu khó ra sao.
Một phụ nhân trung niên bê hai cái bát lớn tìm được Lý Định Quốc và Trương Quốc Phượng đang dựa lưng vào đống lúa mạch xem náo nhiệt:” Ai chăm chỉ, ai là con lừa lười, mạch ngoài ruộng biết nói chuyện đấy.
Hai chàng hậu sinh giỏi giang, đây là hai bát mỳ trộn, yên tâm mà ăn, ăn hết còn có.
”Lời này lập tức khiến cho một đám mạch khách bất mãn, nhìn cách ăn mặc của phụ nhân thì biết khả năng cao là chủ gia nương, mồm miệng không cần biết lời khó nghe gì cũng phun ra ngoài như không mất tiền, ra sức phủ nhận công sức của Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng.
“ Đám lừa lười biếng, làm việc cả ngày trời còn không bằng hai chàng hậu sinh làm nửa ngày, còn có mặt mũi ở đây học lừa kêu à? Nhi tử của lão nương đều lớn bằng hai chàng hậu sinh này rồi, thương hậu sinh có gì không đúng, mai các ngươi mà làm việc chăm chỉ như họ, lão nương cũng coi các người như con.
”Phụ nhân trung niên nói xong còn lấy từ trong giỏ ra hai quả trứng, bỏ vỏ cho vào bát mỳ của Trương Quốc Phượng, Lý Định Quốc, vỗ vai nói:” Này hậu sinh, mấy ngày tới cứ làm việc ở nhà thẩm thẩm, để thẩm thẩm ngó xem có nhà nào tuyển nữ tế, sẽ báo cho huynh đệ các ngươi, để bọn lười biếng kia chết thèm.
”Lý Định Quốc nhìn quả trứng gà trong bát, lại nhìn bà chủ hiền từ, toét miệng cười chất phác.
Phụ nhân càng nhìn Lý Định Quốc càng vừa ý:” Tiếc quá, khuê nữ của ta hứa gả cho người ta rồi, nếu không tuyển cậu vào nhà ở rể cũng tốt.
”Trương Quốc Phượng cười hăng hắc:” Thẩm thẩm có nhi tử rồi sao còn muốn tuyển nữ tế?”Phụ nhân trung niên ngồi luôn xuống bên cạnh Lý Định Quốc: “ Nuôi đứa nhi tử chẳng bằng đẻ quả trứng, vốn đang yên lành, cha nó nhất định muốn nó đi đọc sách, học được vài năm lại chẳng hiểu ra sao, nó lén lút chạy lên thư viện Ngọc Sơn học.
”“ Vào thư viện cũng là chuyện tốt, sau này thi trạng nguyên, cũng có cái trông mong.
Nhưng mà thằng nhãi con đó mùa đông năm ngoái về nhà, không ngờ về nhà chê trong nhà thu tô cao quá, nhất định muốn cha nó phải trả thêm cho điền hộ một phần lời, cha nó không chịu, không ngờ lại giận dỗi về thư viện Ngọc Sơn, lại còn thề nếu cha nó không giảm tô sẽ không về nhà nữa.
”“ Cha nó thiếu chút nữa tức quá mà chết, ông trời thương xót ! Địa tô huyện Lam Điền đã giảm còn ba thành rồi, vậy mà nó còn chê nhiều, đọc sách tới ngu người rồi, sách rơi vào bụng chó hết rồi.
”Nghe phụ nhân lải nhải cả một đống lời trách mắng nhi tử, Lý Định Quốc vốn