“ Y một tháng tới thư viện giảng bài hai ngày, mùng một với mười lăm.” Vân Chiêu thấy buồn cười lắm, hiển nhiên đám Vân Giáp cũng thế, cả bọn đang cười khùng khục với nhau, chỉ là trước đó họ vốn thì thầm to nhỏ nên không ai sinh liên tưởng:“ Thế bình thường y ở đâu, huyện nha Lam Điền à?” Lý Định Quốc tim đập mạnh:“ Không phải, y thích ở thành Ngọc Sơn, nếu trong huyện Lam Điền không có chuyện gì trọng đại thì y đó suốt.
Mà ngươi hỏi mấy chuyện này làm gì?” Vân Chiêu nheo mày nhìn hắn một lượt:Thấy đối phương nghi ngờ, Lý Định Quốc ha hả lảng đi: “ Nghe người ta nói y là đệ nhất nhân trong lớp trẻ tuổi, ta không phục, muốn gặp y xem sao.”Vân Chiêu phe phẩy quạt lắc đầu: “ Nhiều người có ý đó, ta cũng từng như vậy, nhưng ngươi bỏ ý định này đi, người ta thân phận quý giá, đâu phải người thường có thể gặp được, mà thành Ngọc Sơn nhà y lại canh phòng nghiêm ngặt lắm, đám học tử thư viện bọn ta vào thành còn phải soát người, ngươi không có cơ hội vào thành đâu.”“ Thế nào rồi cũng gặp được.” Lý Định Quốc nói xong lại nhắm mắt dưỡng thần, hắn đã có đủ thông tin để hành động rồi, nói nhiều hơn dễ sinh nghi:Một lúc sau bên ngoài đổ trường có tiếng bước chân chỉnh tề, người trong phòng tức thì huyên áo lên, người chửi bới, người xào bài ầm ầm, làm như bên trong đang thực sự đánh bạc vậy.“ Không cần để ý, đó là thám tử tiên phong, đợi đám người này đi qua rồi chúng ta sẽ bố trí.
“ Vân Chiêu áp tai vào cửa lắng nghe, đến khi nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa mới nói với Lý Định Quốc đứng bên cửa sổ: “ Ngươi chạy thế nào ta không cần biết, sau khi đắc thủ, nửa tuần hương, nhớ đó, phải chạy ngay, sau đó ta sẽ đợi ngươi ở ngoài thành một tuần hương, quá giờ thứ cho không phụng bồi.”Lý Định Quốc tự tin nói: “ Ta sẽ đến trước.”“ Thế là tốt nhất.”Hai người trao đổi xong liền rời khỏi đổ trường, những người khác cũng nhanh chóng leo lên nóc nhà, Lý Định Quốc thấy đám người này tay lăm lăm nỏ cứng thì nhíu mày, hắn không ngờ đám lục lâm có thứ lợi khí như thế.Trương Quốc Phượng vào chỗ mai phục rồi mới thấp giọng nói:” Chúng ta có quá khinh suất không, dù sao chuyện này không liên quan tới điều chúng ta muốn làm, ta nghi đám kia muốn kiếm bừa người tham gia để chịu tội thay.”“ Tám phần là vậy, chúng đâu phủ nhận.
“ Lý Định Quốc nhìm chằm chằm vào con đường phía xa nơi xe bạc sẽ nói: “ Chẳng sao hết, không cần biết chúng có toan tính gì, chỉ cần dụ được Vân Chiêu rời khỏi thành Ngọc Sơn là chuyện này đáng làm rồi, ta cũng định gây ra một vụ án kinh thiên để quấy đục nước, giờ có người giúp đỡ, cầu mà chẳng được.”“ Đây là thành Tây An, chúng ta không thông thuộc nơi này, lỡ chẳng may bị kẹt lại thì không còn đường mà chạy đâu.”“ Sợ gì, chúng ta ra trận có lần nào mà không phải tìm đường sống trong chỗ chết, quan quân là cái loại gì ngươi lại không biết? Không đi được thì không đi nữa, quấy cho cái thành này trời long đất lở một hồi.
Lát nữa chúng ta không cần tiền, chỉ cần phát hiện chuyện bất thường là phá vây chạy ngay.”“ Được, thế là tốt nhất.”Nói tới đó hai người hoàn toàn ẩn mình vào bóng tối.Vân Chiêu thì tiến vào trong căn nhà đối diện, Vân Dương đang nóng ruột đi qua đi lại, vừa thấy Vân Chiêu là nói ngay:” Hắn thành ba ba trong giọ rồi, vì sao không bắt luôn cho nhanh? Bày trò này cho phiền phức.”Vân Chiêu lắc đầu:” Người này với chúng ta mà nói là vô cùng quan trọng, ta hi vọng hắn có thể cam tâm tình nguyện gia nhập lực lượng chúng ta mà không có khúc mắc gì, nếu hắn không muốn, ta thà để hắn đi.”Vân Dương không tán đồng, làm động tác chặt đầu:” Hắn không chịu thì giết, không nên thả hồ về rừng, dù gì hắn cũng là kẻ địch.”Vân Chiêu thở dài:” Thêm vài năm nữa thôi ta e chúng ta khó lòng phân chia rạch ròi ai là kẻ địch, ai là bằng hữu nữa rồi.
Mảnh đất này quá nhiều khổ nạn, quá