Lý Định Quốc càng nói càng kích động, cuối cùng còn đứng dậy, giọng cũng lớn dần, may mà Hàn Tinh cô nương và Minh Nguyệt cô nương rất khôn khéo, nhận ra bọn họ cãi nhau, từ khúc Cao sơn lưu thủy êm đềm thành Thập diện mai phục tiết tấu nhanh kịch liệt.Vân Chiêu vẫn ngồi yên trên ghế nhìn Lý Định Quốc với ánh mắt thương hại:” Định Quốc huynh, có giết Vân Chiêu hay không, chúng ta tạm bỏ qua một bên, ta thấy ngươi nên lên thư viện Ngọc Sơn nghe tiên sinh giảng thế nào là gia, quốc, thiên hạ đã, phải biết rõ rồi hẵng đàm luận tới chuyện phá lập, ngươi mới chỉ biết phá thôi, còn lập thì còn xa mới đủ.”“ Chuyện ngươi nói ra nghe thì hay thật đấy, nhưng mãi mãi không thể làm được đâu.
Không phải người dân huyện Lam Điền này ngu muội tham lợi không biết phản kháng ra sao, mà chính vì họ nhìn vào hành vi của Bát đại vương, không nghĩ rằng nếu hắn lên làm hoàng đế thì mọi người sẽ sống tốt hơn.”“ Ta hỏi ngươi một điều hết sức đơn giản, nếu Bát đại vương không thu thuế, hắn làm sao duy trì được vương triều của mình, không trưng lương, làm sao nuôi được bộ hạ của hắn?”“ Cái thiên hạ này tồn tại sĩ nông công thương là có lý do của nó, tứ dân nương tựa vào nhau, quấn chặt lấy nhau, không ai thiếu ai được, thiếu đi bất kỳ một cái nào, thiên hạ sẽ không thể vận hành.”“ Chỉ cần có người xưng vương là nhất định sẽ yêu cầu người thiên hạ nộp thuế, nếu không chính hắn sẽ không sống nổi, Bát đại vương của ngươi làm ruộng được không, cả các ngươi nữa, đám người các ngươi mấy người làm được chuyện gì ngoài chém giết? Bát đại vương của ngươi tạo phản không phải vì một ngày được vô ưu vô lo làm ruộng, mà vì hắn muốn hưởng phúc, hắn muốn nắm quyền sinh sát, hắn muốn dương uy thiên hạ.”“ Hắn muốn hậu cung ba nghìn giai lệ, hắn muốn hạ lệnh một tiếng, thiên hạ không ai dám không nghe.
Nhưng hắn không nghĩ tới bách tính có khả năng sống được hay không.”“ Ngươi ...!“ Lý Định Quốc chỉ mặt Vân Chiêu, sắc mặt biến đối liên hồi:“ Định Quốc huynh, nghe ta nói hết đã ...!“ Vân Chiêu điềm tĩnh chỉnh lại cổ áo bị siết tới nhăn nhúm: “ Huynh không phục chứ gì, vậy thì hãy nghĩ lại những gì mà các ngươi làm khi công phá phủ Phượng Dương đi, hãy nghĩ tới bách tính không có bất kỳ thứ che chắn nào phải xông pha tên đạn gánh đất lấp hào đi.
Bọn họ đều tình nguyện à?”“ Ta không nghĩ vậy.”“ Các ngươi công phá thành trì rồi, cũng giết tham quan ô lại rồi, lấy của quan thương trong phủ Phượng Dương chia cho người nghèo rồi, vậy còn bách tính bình thường trong thành sống thế nào?”“ Các ngươi tới Phượng Dương, Phượng Dương thành địa ngục nhân gian, các ngươi tới Nam Dương, người Nam Dương phải giết con mà ăn, các ngươi tới Tương Dương, Tương Dương biến thành cái gì, người công phá Tương Dương như ngươi có quyền phát ngôn nhất, ngươi đừng nói với ta bách tính nơi đó đã an cư lạc nghiệp.”“ Định Quốc huynh, so với những nơi địa ngục nhân gian đó, so với xương trắng thành gò đó, ngươi thực sự nghĩ rằng bách tính huyện Lam Điền ngu ngốc sao?”Lý Định Quốc bị nói tới máu dồn lên mặt, càng lúc càng đỏ, nhìn Vân Chiêu chằm chằm, trong chớp mắt cảm giác thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu như Thái Sơn cao lớn: “ Ngươi là ai?”Vân Chiêu hít sâu một hơi, hướng về phía tây bắc chắp tay một cái, giọng hết sức đường hoàng: “ Tiểu Bình Sơn Hoàng thị trưởng tử Hoàng Ngọc.”Lý Định Quốc nắm chặt hai tay, nhưng hắn không cách nào phản bác lại lời Vân Chiêu, từ từ ngồi xuống, sắc mặt dần trở lại bình thường, nhưng đôi mặt nhíu chặt chứng tỏ hắn đang suy nghĩ rất khổ sở.Hai cô nương nhìn nhau, khúc nhạc lần nữa thay đổi, du dương réo rắt như nước suối chảy qua khe, như gió mát thổi đồng ruộng, làm lòng người lắng dịu.“ Nghĩa phụ của ngươi là thứ vứt đi, đó mới là nguyên nhân khiến ta không muốn đi theo ngươi, chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày phải nghe lệnh của hắn, nhìn bộ mặt buồn nôn của hắn, có khi ta bị chết đói.” Vân Chiêu không che giấu sự khinh bỉ của mình với Trương Bỉnh Trung:Đối với lời xúc phạm vô lễ của Vân Chiêu, Lý Định Quốc không giận, chỉ bình đạm nói:” Chính thứ vứt đi trong miệng ngươi đã cho ta mạng