Vô ích, hành động của Ô Đạt không mang lại kết quả gì.
Mười mấy viên đạn chì đồng loạt bắn vào người Ô Đạt, thân thể hắn còn chưa chạm đất đã mất đi sinh mệnh, lưỡi thương từ sau thiên sương xa vươn ra đâm vào lồng ngực đã nát bấy của hắn, chỉ để đẩy hắn ra khỏi xe.
Hắc y nhân vừa từ sau thiên sương xa lộ đầu ra thay người, chưa kịp nấp kỹ, một mũi tên đã cắm phập vào trán hắn, nhưng lập tức có người khác bù vào, tiếng súng không hề bị gián đoạn.
Nhìn bộ hạ chỉ vừa sơ xuất một chút đã mất mạng dưới tên của Kiến nô, Cao Kiết không khỏi nhớ tới những bộ khải giáp chắc chắn, nhưng Vân Chiêu không cho hỏa thương thủ trang bị áo giáp, y cho rằng chỉ cần hỏa lực đủ mạnh, không cần tới thứ đồ bảo hộ vướng víu nặng nề kia.
Cái gì cũng cần đánh đổi.
Cứ nghĩ Kiến nô không còn chiến mã không khác gì hổ không răng, không ngờ đám người này khi bộ chiến càng đáng sợ, chúng chạy nhảy như bay, không dễ bắn, đoản mâu ném ra chuẩn xác không kém gì tên bắn.
Phập!Lại một hắc y nhân bất cẩn bị đoãn mâu ném thấu ngực, gương mặt non nớt gục xuống đầy bất cam.
Vân Quyển ra lệnh chuyển sang dùng đạn ghém ! Tiếng đạn cùng tiếng la hét lần nữa vang vọng khắp chiến trường.
Đa Lạp Nhĩ đã phải nằm xuống, đùi hắn có cái lỗ máu rất lớn, đó là vết thương do đạn ghém gây ra, hắn vẫn hét lớn, dùng hết sức lực toàn thân bắn đi một mũi tên.
Đó là mũi tên lệnh, tên bắn đi phát ra tiếng rít lớn trên không trung, đám kỵ binh đang tổ chức đợt tấn công thứ hai nghe thấy tiếng tên lệnh, quyết đoán bỏ tấn công, quay đầu ngựa bỏ chạy.
Đối với đám kỵ binh Kiến nô giữa chừng thoát khỏi chiến trường này Cao Kiệt chỉ nhìn một cái rồi nói với Vân Quyển:” Thu dọn chiến trường đi.
”Vân Quyển nhìn kỵ binh Kiến nô hoảng loạn bỏ chạy chỉ còn chưa tới 300 tên cũng chẳng nói gì, ngay từ đầu lập kế hoạch tác chiến, bọn họ đã bỏ chiến mã, lập nên trận địa vững trãi để chặn đứng địch, bởi thế tuy hỏa lực cực mạnh, nhưng tính cơ động là bằng không, cho nên truy kích địch là chuyện của người khác.
Kết thúc rồi, mọi người có cảm giác cái gì đó không chân thực lắm, nói thế nào nhỉ, đa phần bọn họ cứ luân phiên nhau lặp đi lặp lại một động tác theo các loại hiệu lệnh ! sau đó là hết.
Quân tốt rất hoang mang, mình vừa chiến đấu sao? Không đao kiếm va chạm, người không có lấy một giọt máu bất kể là của ta hay địch, thậm chí nhiều người không kịp chứng kiến diễn biến chiến trường … thế mà đã kết thúc rồi.
Với quan quân thì khác hẳn, họ vừa trải qua một hồi chiến đấu vất vả nhất từ trước tới giờ, từ tính toán góc độ pháo, góc độ súng, tính toán thời gian để phối hợp giữa các loại hỏa khí làm ai nấy mướt mồ hôi, vừa rồi ai nấy đều tập trung toàn bộ tinh thần, căng như dây đàn, không dám lơi lỏng, sợ chỉ thêm một khác nữa thôi là không ai chịu nổi.
May mà xong rồi, hiện giờ quan trọng nhất là lập tức đánh giá trận chiến này, như thế mới đạt được mục đích tác chiến.
Hỏa thương khi đối diện với đội hình dày đặc, chỉ cần có thể bắn liên tiếp thì sẽ thu được hiệu quả rất tốt, còn đối diện với kỵ binh mất ngựa thành bộ binh phân tán thì hiệu quả rất kém, vấn đề chủ yếu là độ chuẩn xác của hỏa thương quá thấp.
Loại hỏa thương thủ như Vân Phúc thì không thể bồi dưỡng hàng loạt được.
Dùng phi điểu súng bắn hạ chim bay trên trời không những cần kinh nghiệm, cần có cả nhân phẩm hỗ trợ, thần thương thủ như Vân Phúc rõ ràng là người nhân phẫm chắc chắn đáng tin cậy.
Hôm nay gây tổn thất lớn nhất cho Kiến Nô là hỏa pháo.
Mà đạn nở sơ cấp của Vân thị vẫn có vấn đề rất lớn, khiếm khuyết chủ yếu là đạn pháo sau khi nổ quá ít mảnh vụn, quá thưa thớt, sát thương quá thấp.
Giống như tên tù binh Đa Lạp Nhĩ bây giờ, hắn tổng cộng bị mười một mảnh vỡ ghim vào người, nhưng không có mảnh vỡ nào đủ tạo thành thương tích trí mạng với hắn, đại bộ phận trúng giáp da, số ít ăn vào thịt, vẫn còn để lộ một nửa bên ngoài, cho thấy sức sát thương thực sự không khả quan, mất máu không nhiều.
“ Tên ta là Đa Lạp Nhĩ.
Hải Lan Sát.
” Đây là câu đầu tiên