“ Ở đâu cũng vậy cả thôi, bách tính chăm chỉ làm lụng, kể cả gặp thiên tai mất mùa cũng có cách vượt qua được, nhưng đám vương công Mông Cổ cũng chẳng khác gì quan viên Đại Minh, không cho người ta đường sống.
Thế nên nếu ai cho họ cái ăn, họ đi theo người đó, dù huyết thù chăng nữa cũng chẳng hề gì, ta chỉ nhanh chân hơn người Kiến Châu một bước thôi, nếu ta không ra tay thì những lực lượng này đã ở trong tay người Kiến Châu rồi.” Vân Chiêu thuật qua quá trình mình ở thảo nguyên giương cao lá cờ "người nghèo Mông Hán cùng một nhà" ra sao:Lý Định Quốc tin phần nào rồi, hắn cho rằng chuyện này cơ bản không khác nhiều những gì Vân Chiêu làm ở huyện Lam Điền, chẳng qua lại lấy thức ăn dụ dỗ người ta thôi:” Nói vậy người thực sự có một lực lượng Mông Cổ thuộc về mình à? Nhiều hay ít?”“ Không ít, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng.”“ Vậy sau này tác chiến trên thảo nguyên sẽ lấy binh mã bản bộ làm chính, kỵ binh Mông Cổ là phụ phải không?”Vân Chiêu lắc đầu: “ Không nhất định, binh mã bản bộ đa phần có tác dụng như đốc chiến đội, chiến đấu trên thảo nguyên vẫn phải nhờ vào người Mông Cổ.”“ Xem như ngươi biết mình, làm thế rất chính xác, ngoài ra vừa tước bớt sức mạnh của Kiến Châu, song cũng không cho người Mông Cổ quật khởi.” Lý Định Quốc không lo Vân Chiêu dẫn sói về nhà, cái nhà này vốn toàn hổ báo sài lang rồi:” Vấn đề là trên đời này không ai ngốc đâu, bao gồm người Mông Cổ.”“ Đợi tới khi đó người Mông Cổ và người Kiến Châu đã thành huyết hải thâm thù, bọn họ không thể đơn độc chống lại người Kiến Châu.”Trương Quốc Phượng thực sự không chịu nổi bộ dạng âm u hiểm độc của hai người này, thế là đi kiếm thêm hai cái đèn dầu nữa đốt lên, thế là trong phòng có ba cái đèn, sáng hơn hẳn.Dưới ánh sáng có vẻ tâm tư người ta bớt tăm tối hơn, Lý Định Quốc ngồi thẳng dậy, tỏ ra khiêm nhường:” Có phải thế lực huyện Lam Điền đã đột phá Quan Trung tới huyện Thằng Trì rồi không?”Vân Chiêu cũng nhã nhặn cầm cốc trà lên uống:” Lý Hồng Cơ kiếm ăn ở Cốc Thành Sơn, cho nên ta đem thế lực huyện Lam Điền hư hư thực thực chỉ định tới huyện Thằng Trì, ngăn hắn quay lại Quan Trung.”“ Lý Hồng Cơ đã hết rồi, ngươi đuổi cùng giết tận làm gì?”“ Không định giết hắn, chỉ ngăn hắn nhòm về phía tây, đuổi hắn tới phía đông là được.”“ Nói vậy là ngươi gài đinh bên cạnh Lý Hồng Cơ, trong quân của nghĩa phụ ta cũng có người của ngươi, rốt cuộc có ai là ngươi không gài người bên cạnh không?” Lý Định Quốc buông tiếng thở dài, xét về mọi mặt quân của nghĩa phụ kém quá xa, không có hi vọng gì đấu lại huyện Lam Điền:Vân Chiêu mỉm cười:” Ngay cả dưới cái giường ta ngủ còn có đường hầm, ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua cho ai?”Lý Định Quốc quay đầu nhìn Trương Quốc Phượng, lòng rất vui vẻ, may quá, bên cạnh hắn chỉ còn lại một huynh đệ thôi, mà đã theo mình năm năm rồi.Cho dù tựa hồ Trương Quốc Phượng tràn ngập thiện cảm với huyện Lam Điền, còn không ngừng lôi kéo hắn ở lại, đôi khi tỏ ra rất quen thuộc nơi này, phù hợp với toàn bộ điều kiện nội gián, theo lý mà nói rất khả nghi, nhưng Lý Định Quốc ngay cả một chút ý nghĩ hoài nghi hắn cũng không có.Nếu nói Vân Chiêu từ 5 năm trước đã gài người lôi kéo hắn thì chính bản thân Lý Định Quốc cũng cười lớn.Thêm vào 5 năm qua hai người họ như hình với bóng, có thể nói là nương tựa vào nhau để sống, nếu như nói Trương Quốc Phượng là nội gián, Lý Định Quốc thấy mình cũng thế, dù sao phàm là chuyện mình biết là Trương Quốc Phượng đều biết hết, thân là phó tướng, Trương Quốc Phượng còn biết nhiều chuyện hơn chủ tướng là hắn.Là một tên tặc khấu, còn là một tướng quân, hắn rất ghét mình bị phơi bày hoàn toàn trước mặt người khác, nếu ngay cả chút bí mật thuộc về bản thân cũng không có thì quá thất bại.Nhất định Vân Chiêu sẽ gài người vào bên cạnh mình, điểm này Lý Định Quốc biết rất rõ, cho nên hắn hỏi với chút mỉa mai:” Ngươi định gài ai ở bên cạnh ta?”Vân Chiêu mỉm cười chân thành:” Trương Quốc Phượng.”Lý Định Quốc quay đầu nhìn Trương Quốc Phượng sắc mặt có chút khó coi, gật gù:” Rất tốt, thế thì xem ra trên người ta có bao nhiêu sợi lông ngươi cũng biết rồi.”“ Tất nhiên