Vân Chiêu biết điều này là nhờ công của nồi thịt cừu bao tải bánh, cùng với cà trà bích loa xuân, nghiêm mặt chắp tay: “ Xin chỉ giáo.”Cao Chính Mậu ngồi thẳng dậy: “ Một ngày trước có đội kỵ binh cường hãn đi qua Điều Thành, khi Cao thị ta ai ai cũng lo sợ thì kỵ binh vượt qua thành mà đi, không nhiễu dân tới thẳng Bạch Ngân Hán.”“ Chập tối Bạch Ngân Hán truyền lại tin tức, kỵ binh công thành nhưng không giết người, chỉ dùng móc kéo sập tường thành trại, quan viên đứng đầu yêu cầu người bên trong chọn ra sứ giả nói chuyện với họ.”Vân Chiêu chắp tay một cái, xem như thừa nhận đó là người của mình, tiếp tục lắng nghe.“ Lão hủ không biết hiện tình hình như thế nào, nhưng giờ Vân huyện tôn tới đây, vậy không thể nào không biết liên hệ giữa Bạch Ngân Hán và Điều Thành, vậy mà trú trong thành không phạm vào tài sản của dân, ban cao lương mỹ thực cho người già.”“ Chỉ bằng vào hai điều này, lão hủ liền biết huyện tôn là người biết làm quan, không phải thứ võ phu thô bạo, từ xa xôi ngàn dặm tới đây cũng không đơn giản là để giết hết những khoáng công, công tượng kia.”“ Lão hủ được huyện tôn khoản đãi, thêm vào trong Bạch Ngân Hán có nhiều con cháu Cao thị, huyện tôn binh hùng mã tráng, lão hủ không muốn con cháu trong nhà gặp nạn, tất nhiên phải tìm một đường sống cho người nơi đó, giải thích như vậy huyện tôn thấy thế nào?” Cao Chính Mậu hết lời chắp tay một cái:Vân Chiêu buông tiếng thở dài: “ Nếu nói quản sự huyện Lam Điền mỗ coi mạng người như cỏ rác, tới giờ mỗ vẫn không tin, mong niên huynh cho hay.”Cao Chính Mậu gật gù: “ Tiền công mỗi ngày công 15 tiền, một tháng 450 tiền, ba năm qua chưa trả thiếu đồng nào, cũng không có nửa đồng tiền xấu.
Một gánh mạch bốn lượng ba tiền, một gánh cốc ba lượng hai tiền, các loại hàng hóa khác cũng thế, không trộn hàng xấu vào hàng tốt, bên giao hàng bên giao tiền, ai cũng như ai, điểm này lão hủ ở Điều Thành đợi bổ nhiệm 20 năm, chưa bao giờ được thấy.”“ Nếu như Bạch Ngân Hán tồn tại mang lại lợi ích cho hương thân Bạch Ngân Hán, vì sao còn xảy ra chuyện tụ tập đám đông tạo phản?” Vân Chiêu không hiểu:Cao Chính Mậu thở dài: “ Nếu như chỉ là bỏ sức lực, mỗi ngày trả 15 đồng là cao rồi, nhưng nếu thêm vào tiền bán mạng, số tiền công này lại là quá ít.
Lão hủ cũng hiểu, Bạch Ngân Hán trả tiền công cao như thế là có hàm ý mua đứt tính mạng của khoáng công, xảy ra tai nạn thì nên cầm tiền bồi thường mà im miệng, tiếp tục bán mạng cho huyện Lam Điền đúng không?”Nghe lão nho sinh từng lời sắc bén, Vân Chiêu không thể đường hoàng thừa nhận, mặc dù nói đất Lũng nghèo khó, chiến loạn không dứt, đạo phỉ hoành hành, nhưng y không thể ngang nhiên nói ra lời lấy tiền mua mạng, mất tính chính nghĩa của Vân thị.Cao Chính Mậu thấy y im lặng thì không quá làm khó, tiếp tục nói: “ Huyện tôn có biết rằng Bạch Ngân Hán đa phần là khai thác lộ thiên không, hầm quặng lại không nhiều, hơn nữa đại đa số là hầm thăm dò, tức là để kiểm tra hướng đi của mạch quặng.
Một cái hầm như thế vừa sâu lại vừa hẹp, mạng người đất Lũng tuy rẻ, tuy như sâu kiến, nhưng một cái hầm nho nhỏ mà nhét tới hơn sáu mươi người vào, huyện tôn không thấy lạ à?”Vân Chiêu nghe mà ngẩn ra, thực sự y không xét tới vấn đề hố quặng và hầm quặng, theo tư duy thông thường, còn cho rằng khai thác đồng và khai thác than không khác gì nhau, đào một cái hầm sau đó là vác than ra ngoài.Y chưa từng nghĩ tới khai thác mỏ đồng là đào hố trên mặt đất.Vân Chiêu quay đầu nhìn quản sự Vân thị ở Thiên Thủy.Quản sự lập tức đi lên nói:” Bạch Ngân Hán đúng là khai thác lộ thiên, tuy có hầm thăm dò, nhưng sau khi thăm dò được hướng đi của quặng thì sẽ lấp vào, nay chỉ có ba hầm đang thăm dò.
Thường khi đào hầm thăm dò chỉ dùng sáu người, nếu không sẽ không đủ khí để thở, hơn nữa hầm đào xong là nguy hiểm nhất.”“ Lúc này người vào hầm thường không quá ba người, một sư phó dẫn hai đồ đệ, lão sư phó dò hướng quạch, đồ đệ phụ trách vác quặng mẫu, ba người vào hầm đều phải chọn ngày lành tháng tốt, trước khi vào hầm cấp đủ ngân lượng, tuyệt đối không có chuyện hơn sáu mươi người cùng đi vào hầm, không ai chịu.”Vân Chiêu sắc mặt âm u nói với thân binh: