Ăn cơm là chuyện bình thường hết mức, cũng là phương thức tốt nhất thể hiện sự bình đẳng.Vân Chiêu suất lĩnh mọi người tiến hành nghi lễ tế bái cực kỳ long trọng ở nơi chôn vùn 63 khoáng công, sau đó giống như nhà bình thường tổ chức tang lễ, bày tiệc rượu để chiêu đãi láng giềng tới tham dự.Không bàn không ghế, Vân Chiêu cũng giống như tất cả khoáng công, công tượng, ngồi dưới đất, cầm bát lớn, đôi đũa xù xì, vừa ăn uống vừa hỏi chuyện cuộc sống ở khu mỏ.Lúc này đã là ba ngày sau khi Vân Chiêu tới Bạch Ngân Hán.Vong linh oan khuất của người chết không từ trong mỏ sâu chui ra, đầu lâu của kẻ thù bị khoáng công phẫn nộ chôn ở trong mỏ, bọn họ mang tâm thái rất đơn thuần cho rằng, những kẻ này xuống âm tào địa phủ gặp người bị chúng làm hại sẽ đón nhận báo ứng đáng có.Bữa tiệc thịnh soạn nhất ở miền quê đất Lũng muốn thịnh soạn cũng rất hữu hạn.Có thịt cừu, thịt lợn, có rượu, có món miến đặc sản huyện Lam Điền, cùng với rất nhiều rau khô, dưa muối, khoai tây, bát miến thập cẩm mỡ màng liền thành bữa tiệc mà người ở nơi này còn kể thời gian dài.Khiến cho rất nhiều năm sau khi hoài niệm 63 người bị chôn vùi dưới hầm mỏ, cũng thuận tiện nhớ tới bữa tiệc ăn cùng với huyện tôn huyện Lam Điền, khi Vân Chiêu đạt tới đỉnh cao nhân sinh, người Điều Thành mỗi năm vào đúng ngày đó lại tổ chức bữa tiệc lớn ...Sau đó nữa mọi người chỉ nhớ rằng ngày hôm đó Vân Chiêu từng giá lâm Điều Thành, từng tới tận Bạch Ngân Hán, từng ngồi ăn cùng mâm với họ ...!Cho dù họ ngồi rất xa, còn chẳng nhìn thấy mặt mũi y, nhưng đám ông già móm mém về sau vẫn khẳng định là mình nhìn thấy rồi, thực sự được nhìn thấy đại nhân vật đó rồi, còn được ăn cùng mâm, được ngài ân cần hỏi chuyện, tất cả đều rõ ràng như chuyện hôm qua ...Đó là chuyện rất lâu sau này.“ Thiếu gia, Bạch Ngân Hán đã khôi phục sản xuất.” Vân Phương quỳ trước mặt Vân Chiêu báo:Vân Chiêu nhìn thân thể gầy gò của hắn, rốt cuộc những lời trách móc chẳng thể nói ra, hắn tuy sai nhưng lòng trung thành đáng khẳng định:” Khổ cho ngươi rồi.”Bao cảm xúc dồn nén trong lòng Vân Phương thoát ra như đê vỡ, ôm lấy chân Vân Chiêu khóc lớn, thể hiện ủy khuất, thương tâm, vả cả cảm kích ...Vân Chiêu hiện giờ là cột trụ tinh thần của toàn bộ tộc nhân Vân thị, cho nên chỉ cần được ôm chân y khóc một tràng thôi đã là an ủi lớn lắm rồi.Vân Phương khóc nửa tuần hương rồi dần ngừng lại, xấu hổ vuốt thẳng mép áo Vân Chiêu bị mình làm nhăn.Vân Chiêu đưa hắn cốc nước lớn: “ Uống đi, đã thấy lòng thoải mái hơn chưa?”Vân Phương nhận lấy cốc nước nhưng chưa uống ngay: “ Đã thống khoái hơn nhiều rồi ạ.”“ Cho ngươi lựa chọn, hoặc là theo ta về trang tử làm quản sự, hoặc ở lại đây tiếp tục làm quan lớn một vùng.”“ Tiểu nhân ở lại, không phải vì làm quan lớn, mà tiểu nhân muốn giúp một phần sức lực cho trong nhà, lần này nói thế nào thì cũng là tiểu nhân có sai sót, mới để gian tặc thừa cơ, gây rắc rối cho thiếu gia, suýt mang tiếng xấu cho Vân thị.
Tiểu nhân muốn ở lại, phải nghĩ ra cách quản lý mới, để sau này không có chút sai sót nào nữa.”Sự kiên quyết của Vân Phương làm Vân Chiêu hơi ngạc nhiên, gật gù tán thưởng:” Lựa chọn đúng rồi, về nhà ngươi có thể sống thoải mái cả đời, nhưng ở đây, ngươi có thể thể hiện được giá trị của mình, nếu ngươi có thể đưa ra hệ thống quản lý thích hợp, phổ biến toàn bộ khu mỏ khác, đối với Vân thị mà nói sẽ là công lao to lớn.”Vân Phương gật mạnh đầu:” Tiểu nhân nhớ kỹ lời thiếu gia, nhất định toàn lực cải thiện tất cả ở Bạch Ngân Hán, biến nơi này thành nơi khiến người người phải cảm niệm ân đức Vân thị, cuối cùng thành con dân chúng ta.”Vân Chiêu cười lớn, trên đời này phúc họa khó lường, kể cả Vân Phương không thành công như hắn muốn, chỉ cần có tấm lòng này, vinh quang Vân thị sẽ kéo dài.….
….Lý Định Quốc hô một tiếng ghìm cương ngựa đứng trên một ngọn đồi không cao, nhìn ngọn đồi đất liên miên trước mắt, lẩm bẩm:” Dương Lão Lục chạy đi đâu rồi nhỉ?”Trương Quốc Phượng lấy kính viễn vọng bằng đồng ra nheo một mắt nhìn quanh:” Kia rồi, cách đây không tới mười dặm.”Lý Định Quốc cau mày:” Tên này chạy chậm quá, cứ tiếp tục thế này, nói không chừng chúng ta lỡ mất đại chiến thành Quy Hóa thì hỏng.
Sai Phùng Nguyên suất lĩnh trăm kỵ binh đi uy hiếp chút, giết mấy tên chạy cuối cùng đội ngũ, để chúng chạy nhanh chút.”Trương Quốc Phượng liếm cánh môi khô cong, suốt 28 ngày, đám người Dương Lục bị bọn họ đuổi từ phủ Khánh Dương tới Định Tây, nhân số từ 2000 người đã thành 6000 người, trên đường đi chết 500