“ Phiên tử của chúng ta ở Thang Cốc truyền tin, Vân thị có một nhà tù quy mô cực lớn, nghe nói tù phạm giam giữ trong đó không dưới 400, tình cảnh vô cùng thê thảm, còn nói cứ mỗi khoảng thời gian lại có người bị ném xuống ao xương ! So với hắc ngục của bắc trấn chúng ta ở Tây An còn ác độc hơn.
”Viên Mẫn nghe vậy lấy tú xuân đao trên giá đeo bên hông, vuốt lại phi ngư phục hơi nhăn, đội mũ vào, nói với viên tiểu kỳ:” Dẫn theo hai mươi người, chúng ta đi Thang Cốc một chuyến.
”Tiểu kỳ vội ngăn cản:” Thiên hộ, không ổn.
”“ Có gì mà không ổn, chức trách của Cẩm Y Vệ chúng ta là làm tai mắt cho thiên tử, giám sát chuyện bất pháp trong thiên hạ, nếu đã tra đã rồi thì phải đi một chuyến làm cho rõ, chúng ta không chết ở đây đâu, Vân thị chưa tới mức vì chuyện này mà giết người bịt miệng, chúng ta phải xem xem có người lương thiện bị oan uống không?”“ Thiên hộ ! Tra xét oan ngục không phải chức trách của chúng ta.
”Viên Mẫn ngửa mặt cười thảm:” Không tra oan ngục thì chúng ta còn có thể làm gì, chúng ta phải thể hiện sự tồn tại của triều đình mới được, sự tồn tại của chúng ta ở huyện Lam Điền là chút thể diện cuối cùng của triều đình Đại Minh rồi.
”“ Phía bắc trấn …”“ Đi, xảy ra chuyện ta gánh.
”Vì thế hơn hai mươi Cẩm Y Vệ rời Tây An, bọn họ không che giấu thân phận, không né tránh bất kỳ ai, cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt mặc hoa phục áo gấm đi xuyên qua huyện Lam Điền, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng tới Thang Cốc.
Lung Nhị xách hai cái thùng gỗ nặng nề men theo bậc thềm đá đi xuống dưới đất, xuyên qua ba cánh cửa sắt lớn, giao thùng gỗ cho thủ vệ.
Thủ vệ nhìn hai cái thùng gỗ, cầm thìa nguấy thử một cái, giọng chẳng che giấu sự căm ghét:” Cháo hôm nay nấu hơi đặc rồi.
”“ Cũng chỉ là một chút thôi, dù sao cũng phải giữ cho chúng cái mạng.
”“ Sao không giết hết đi cho rồi, đám người này là cặn bã thế gian, giữ lại chỉ tốn lương thực.
”Lung Nhị trừng mắt với thủ vệ:” Đâu ra lắm lời phế thải như thế hả, huyện tôn muốn chúng sống ắt phải có lý của huyện tôn, ai dám giết chúng? Ngươi giết đi, ngươi nghĩ mình thông minh hơn huyện tôn chắc? Mỗi kẻ ở nơi này đều đại biểu cho lòng dân một nơi, bọn chúng làm vô số chuyện ác, không thể chặt đầu một cái là xong việc, đừng nói chỗ huyện tôn, bọn ta cũng không chịu.
”Thủ vệ không cãi được, song vẫn còn hậm hực lắm:” Mẹ nó, không xem quyển tông thì kẻ nào cũng là người tốt lương thiện, xem rồi chỉ muốn ném chúng vào Ao hóa cốt, vậy mà còn kêu la suốt ngày, như oan uổng lắm.
”Lung Nhị thúc giục:” Mau đi cho chúng ăn, ăn rồi sẽ không kêu nữa.
”Hai thủ vệ hết sức miễn cưỡng xách thùng gỗ lớn lên, tay còn cầm thìa gỗ lớn, gõ vào thùng quát về phía đường hầm âm u:” Ngậm mồm lại cho lão tử, đến giờ cơm rồi.
”Thế là tiếng rên rỉ, kêu gào thét, tiếng chửi rủa, tiếng cầu xin, tiếng khóc lóc đều biến mất hết, chỉ có từng chiếc bát gỗ từ sau chấn song sắt to bằng cánh tay vươn ra ngoài.
Một thủ vệ dùng thìa múc cháo tự ăn một miếng, tiếp tục chửi:” Mẹ nó chứ, lại còn là cháo nấu bằng kê mới nữa.
”Nhìn thủ vệ bắt đầu phát lương thực cho phạm nhân rồi, Lung Nhị thắt chặt đai lưng, đẩy cánh cửa sắt thứ hai bên trái.
Bên trong cửa sắt là căn phòng không rộng, bên trong chỉ có một ánh đèn chập chờn, Lung Nhị vào trong phải đợi chốc lát mới miễn cưỡng thích ứng được ánh sáng trong phòng.
Một chiếc ghế dài, bên trên buộc thân thể máu me, nếu như không phải là ngực còn hơi nhấp nhô, dựa vào thương tích thế kia, ai cũng nghĩ là hắn chết rồi.
Lung Nhị kiểm tra hơi thở của người đó, rồi lại nhìn người bị treo trên giá gỗ, tên này còn tệ hơn, trông không còn ra dạng người nữa, toàn thân trên dưới rách ra nứt thịt, mà chỗ thịt rách lại thành hàng rất quy luật, mỗi vết thương dài một tấc, như cá bị khứ thịt.
Nơi này hiển nhiên là phòng hành hình.
Lung Nhị giơ chân đá bao gai, kéo sợi dây thừng trên vách tường.
Không lâu sau một trung niên văn sỉ cầm bút mực đi vào, người này cao gầy, nước da tái mét do thiếu nắng lâu ngày, có chút hưng phấn hỏi Lung Nhị: “ Nhị thúc, hôm nay thẩm vấn ai, vãn sinh kiến nghị thẩm vấn tên Lưu Thiết Tháp.
”Lung Nhị khó chịu:” Sao ngươi cứ hứng