Phùng Anh lấy cành cây vạch cái bản đồ đơn giản trên mặt đất:” Kề sát huyện Tây Hạp là Thương Lạc.
”Bành Thọ thở hắt ra:” Tiểu thư, Vân thị sẽ không xuất binh đâu, đây là chuyện không thể nào.
”Phùng Anh sao không hiểu điều ấy, nàng ở huyện Lam Điền tuy chưa lâu, nhưng Vân Chiêu không ngăn cấm nàng tìm hiểu, nên nàng không lạ gì phương thức mở rộng địa bàn của huyện Lam Điền không dùng binh lực, mà là thẩm thấu cùng ăn mòn.
Chỗ lợi hại nhất của Vân thị mà nhiều người có lẽ chưa để ý, đó chính là bọn họ nắm giữ thư viện Ngọc Sơn có thể liên tục cung cấp cho họ nhân thủ tinh anh nhất.
Thư viện Ngọc Sơn mới đầu chỉ dạy con cháu Vân thị hoặc những đứa bé họ mua về, về sau khi cuộc sống ở Quan Trung ổn định dần, ngày càng nhiều người tới thư viện cầu học, chỉ cần thông qua được khảo thí thì thư viện đều nhận.
Vân thị năm ngoài còn dùng tiền mua được số lượng lớn hạn ngạch công sinh, khi đó nàng đã chứng kiến cảnh thư viện Ngọc Sơn trao tư cách cống sinh cho học sinh thư viện.
Nàng nghĩ, hoàng đế mà nhìn thấy cảnh tượng long trọng trang nghiêm đó, thấy hàng trăm học sinh đứng dưới đài nhìn từng người tiếp nhận tư cách cống sinh mà triều đình bản rẻ, ắt không ngủ được.
Huyện Tây Hạp là yếu đạo từ Quan Trung thông tới Hà Nam, với thủ đoạn của Vân Chiêu, làm sao có chuyện y sẽ bỏ qua.
Những học sinh thư viện quê huyện Tây Hạp về tới quê mình bọn họ sẽ làm gì, nhất định là sẽ nghĩ cách sớm đưa quê mình nạp vào địa bàn của huyện Lam Điền, thế nên nàng tin, Tả Thâm cùng lắm thì khống chế được huyện thành thôi, còn thôn quê đã là địa bàn của huyện Lam Điền rồi.
Đây là thủ đoạn dùng thôn quê bao vây thành thị, nhìn Tây An là rõ, Vân Chiêu không thèm chiếm quyền khống chế nơi đó, duy trì hệ thống quan viên Đại Minh, thực tế ra sao ai cũng rõ.
Bành Thọ không quá để ý mấy điều sâu xa mà Phùng Anh nói, cái gì mà học sinh, cống sinh, lại còn ăn mòn rồi kiểm soát, nó quá cao cấp so với một ông già nửa đời làm quan binh, nửa đời làm cường đạo như ông ta.
Nếu đứa bé này đã quyết tâm đánh huyện Tây Hạp, đồng thời có đầy đủ lý do, ông ta tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ cánh báo là đủ rồi.
Sống không còn bao năm nữa, toàn bộ tâm tư của ông chỉ đặt lên đứa bé này, sinh sinh tử tử đối với Bành Thọ đã không còn ý nghĩa nữa:” Tiểu thư, lão nô nghe nói quản gia của Vân thị đưa thư tới, thúc giục tiểu thư sớm về Ngọc Sơn thành thân, có chuyện này không?”Phùng Anh đỏ mặt gật đầu, nàng chưa kịp nói, chắc là Tiểu Sở lắm mồm rồi.
“ Nữ nhân gia thành gia, phải làm gì, không nên làm gì, tiểu thư có biết không?” Bành Thọ lo lắng hỏi:Phùng Anh nhỏ giọng đáp:” Biết.
”“ Nếu tiểu thư đã biết rồi thì còn ở bên ngoài làm những chuyện này làm gì nữa? Thành thân xong phải hiếu kính bà bà, hầu hạ trượng phu, sinh con đẻ cái, làm sao có thể ở ngoài chinh chiến.
” Bành Thọ muốn khuyên can, nhưng ông là người ít học thô lỗ không biết phải thuyết phục nàng thế nào:Phùng Anh ngẩng đầu kiêu ngạo nói:” Ta phải tự chuẩn bị của hồi môn lớn cho mình để ngẩng cao đầu vào Vân thị.
”“ Bằng vào cách cướp bóc phủ huyện xung quanh để gom góp hồi môn sao? Không phải tiểu thư vừa nói Vân thị đã thẩm thấu tới đây à, thế này ! Thế này khác nào cướp của họ, huống hồ Hồng Nương Tử không chịu để tiểu thư mang chiến lợi phẩm đi đâu.
”“ Kỳ thực chút tài vật đó Bành gia gia nghĩ Vân thế huynh có để vào mắt không?”Bành Thọ ngớ ra Vân thị đã giàu nhất thiên hạ, nắm trong tay bao mảnh đất màu mở đương nhiên không để vào mắt mấy thứ vớ vẩn họ cướp được từ thôn quê, thế càng không hiểu: “ Tiểu thư làm thế để làm gì?”“ Ánh mắt của Vân thế huynh nhìn khắp thiên hạ chứ không phải là một thành hay một mảnh đất nào, nhưng toàn thiên hạ lại do từng mảnh đất tạo thành, phải đoạt lấy từng tòa thành một.
” Phùng Anh thở ra một hơi dài: “ Thực lực của huyện Lam Điền giờ ra sao, hẳn Bành gia cũng thấy, đám cự khấu Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ cũng thấy,