Đoàn người Tiền Đa Đa đã đói tới mức không ai còn sức nói gì, người nọ dìu người kia, lặng lẽ tiến về phía trước, duy trì hi vọng cho bọn họ chính là lá cờ trắng ghi ba chữ huyện Lam Điền kia.Mấy ngày qua bọn họ được nghe rất nhiều về nơi đó, ở đó không ai phải chết đói, ở đó sông ngòi kênh rạch nhiều hơn Giang Nam, ở đó mọi người chỉ cần chịu bỏ sức lao động, ở đó có vị huyện lệnh mãi mãi chỉ 8 tuổi.Dẫn theo một đội ngũ như vậy tất nhiên không thể đi nhanh được, vừa đi vừa khích lệ lẫn nhau, tới tối mới đi được 15 dặm, cả đội ngũ không sao tụ tập lại được, ngày càng biến thành hàng người dài.Mắt nhìn mặt trời dần khuất sau núi, Lương Tam hạ lệnh dừng chân, tìm chỗ cắm trại.Gọi là cắm trại, kỳ thực là một đám người ngồi vây quanh cái giếng nước, sau đó ngã xuống đất, nhiều người không thể cố được hơn, vừa nghe lệnh dừng là ngồi xuống ngay tại chỗ, chỉ cần biết phía trước mình còn có người, còn chưa bị bỏ lại, chẳng biết đây là đâu.Lương Tam múc dưới giếng lên một thùng nước, uống ừng ực tới nửa thùng, bảy ngày rồi hắn chưa ăn bữa no nào, dù thiết hán như hắn cũng không cầm cự được nữa.Uống nước vào bụng càng thêm cồn cào, Lương Tam ngồi dựa vào thành giếng, chuẩn bị cưỡng ép bản thân ngủ một chút lấy sức thì Tiền Đa Đa đi tới đưa cho cái bánh đen to bằng lòng bàn tay.Lương Tam theo phản xạ điều kiện nhận lấy cắn luôn một miếng, nhai vài cái nuốt xuống, chợt cứng người: “ Đa Đa, ở đâu ra thế?”Tiền Đa Đa cũng nhiều ngày chỉ ăn rau, mặt xanh xao hốc hác, làm đôi mắt yêu mị của nàng càng to hơn: “ Đổi với người ta.”“ Cháu làm gì còn trang sức nữa, chẳng lẽ ...”“ Sau khi trở về rồi, cháu sẽ đòi A Chiêu cho cháu một kho lụa, trăm cân chỉ vàng, một hầm bảo thạch, cho cháu làm áo cưới, muốn làm thế nào cũng được.”Lương Tam cắn miếng bánh nữa, trả Tiền Đa Đa một nửa cái bánh, hứa: “ Cháu thiếu cái gì, thúc nhất định cướp cho cháu.”“ Cướp của Minh Nguyệt lâu ấy.”“ Hay, chúng ta sẽ cướp chỗ đó.”“ Trước kia cháu hay làm thịt hấp, kỳ thực đó là món cháu thích ăn nhất, nhưng vì sợ béo, nên không dám ăn.
“ Tiền Đa Đa gian nan cắn miếng bánh, nuốt vào đau rát họng, nàng cố tưởng tượng ra đây là món ăn mình yêu thích nhất: “ Thật may có Tiểu Sở, cháu làm thịt hấp đều cho nó hết, nhìn nó mỗi ngày một béo, lòng cháu vui lắm, giờ nhớ lại thì cháu lỗ quá rồi, thúc có biết không, lúc nấu ăn, cháu luôn bỏ rất nhiều tâm tư vào đó.”“ Riêng mật ong cháu phết hai tầng, cho vào chảo rán nhanh, sợ dầu b ắn ra làm mặt cháu thành giống Từ Ngũ Tưởng, cháu lén lấy mũ trụ của người Tây Dương trong phòng A Chiêu che chắn.
A Chiêu cứ nói khải giáp của mình có mùi thịt, cho rằng Xuân Xuân Hoa Hoa lấy đi chơi, mắng chúng mấy lần ...”Lương Tam ngồi nghe Tiền Đa Đa kể chuyện nàng nấu ăn khi còn ở nhà rất lâu, tới khi nàng mệt mỏi dựa vào Vân Xuân Vân Hoa thiếp đi với nụ cười trên môi, hắn lấy áo choàng đắp cho Tiền Đa Đa, sống mũi cay cay, đứa bé này, tưởng bước khỏi bể khổ rồi, vậy mà lại gặp khổ nạn khác, hắn hít sau một hơi, không ngủ nữa, đi vào bóng tối.Trời sáng, một cái nồi sắt bốc hơi nghi ngút, Tiền Đa Đa hít hít, nàng nghĩ mình đang nằm mơ, bởi vì nàng ngửi thấy mùi thịt.Lúc này ngửi thấy mùi thịt chưa chắc đã là chuyện tốt, Tiền Đa Đa thấy dạ dày đang quằn quại, làm nàng muốn nôn, vội vàng chạy về phía nồi sắt.Lương Tam ngồi khoanh chân trước cái ngồi sắt, cho khúc củi lớn dưới đáy nồi, lửa mạnh bốc lên li3m cả vào thành nồi, nước trong nồi sôi ùng ục, mùi thịt càng thơm, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên cười: “ Nửa tuần hương nữa là ăn được ...!Chỉ là hơi ít.”Tiền Đa Đa một tay ôm bụng cồn cào: “ Tam thúc, ở đâu ra thế?”“ Khà khà, tối qua nghe thấy tiếng chó sủa, ta liền đi một chuyến, không ngờ không chỉ có một con, mà là cả đàn chó hoang, tới sáu con, dùng nỏ săn về.
Hôm nay chúng ta làm bữa ngon, không phải khoe chứ, Tam thúc không biết làm món gì, nhưng mà thịt chó thì ở huyện Lam Điền này