Đại hôn sắp tới rồi, các bước chuẩn bị khẩn trương tiến hành, đại trạch viện Vân thị bước vào giai đoạn cải tạo tưng bừng.
Bức tường nện đất quê mùa trước kia cuối cùng đã bị xô đổ, không chỉ xây lại bằng gạch xanh, quy mô cũng mở rộng không ít.
Công trình thế này với công tượng đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm từ xây dựng thư viện và kiến thiết thành Ngọc Sơn thì không là gì cả.
Van Nương hạ lệnh một tiếng, trong một đêm các công tượng đã san bằng đại trạch Vân thị, phần phá rỡ dùng luôn để nâng cao nền nhà.
Học sinh thư viện làm sao có thể bỏ qua một sự kiện lớn thế này, nhanh chóng hiến lên Vân Nương thiết kế lại đại trạch Vân thị, nhìn từ hình vẽ lẫn mô hình, đại trạch mới hùng vĩ tráng lệ, khí thế bất phàm.
Từ quan lại thương cổ ở Quan Trung không ai không nhiệt tình, cơ hội lấy lòng Vân thị tốt như thế, có ngốc mới bỏ lỡ, thế là từng người kéo tới gặp Vân Nương, người này vỗ ngực đảm bảo cung cấp gỗ tốt nhất, người kia nói chắc chắn có thứ gạch tốt hơn cả hoàng cung, sơn vừa đẹp vừa để trăm năm không phai màu, mối mọt tránh xa.
Thế là tức thì thành Ngọc Sơn trở thành nơi náo nhiệt khắp Quan Trung, lệnh cấm không cho người lạ ở trong thành cũng được rỡ bỏ, ban đêm cũng sáng đèn tấp nập.
Tiền Đa Đa cực kỳ chú tâm chuyện xây dựng đại trạch, suốt ngày cùng đám tiểu sư muội tiểu sư đệ ở công trường, phàm có chỗ nào không hài là nàng yêu cầu sửa ngay, nghiễm nhiên mang bộ dạng nữ chủ nhân.
Vân Nương thấy vậy yên tâm dọn hẳn lên biệt viện vốn dùng làm nơi tránh nóng trên Ngọc Sơn ở, mọi việc giao cho Tiền Đa Đa.
Điều này làm Hà Thường Thị rất hài lòng, cho rằng Tiền Đa Đa rốt cuộc khai khiếu rồi, tranh thủ trước khi Phùng Anh về cho mọi người thấy, ai là nữ chủ nhân nơi này.
Chập tối Vân Chiêu từ trên Ngọc Sơn xuống, tạt qua công trường, đứng ở xa thấy Tiền Đa Đa bị đám sư muội vây quanh nhìn nhau với ánh mắt đầy mật ngọt rồi mỉm cười, sau đó tới đi tiểu viện tử dùng làm nơi làm việc của mình ngoài đại trạch viện.
Hà Thường Thị nhìn đôi người ngọc không khỏi xúc động, bà ta cả đời mai mối, sao không nhận ra Vân Chiêu thực sự thích Tiền Đa Đa tới tận xương tủy, ánh mắt dịu dàng đầy mật ngọt đó, đến bà ta còn muốn tan chảy:” Đúng là một đôi thật đẹp!”Vân Hoa đang nướng ngô xen vào:” Giờ mới là nửa đôi, đợi Phùng Anh về hẵng nói.
”Vân Xuân ở bên cãi:” Không đúng, ba người gộp lại là một đôi rưỡi.
”Xung quanh rất nhiều phó dịch đang làm việc, Hà Thường Thị tái mặt, lập tức kéo hai nha đầu mồm không đậy nắp ra chỗ vắng người:” Những lời này không phải người làm nô tỳ như chúng ta nên nói hiểu chưa?”“ Bọn ta không phải là nô tỳ.
”“ Hả, các ngươi không phải là nha hoàn của thiếu gia à?”Vân Hoa đắc ý vênh mặt lên: “ Đúng thế, ai nói làm nha hoàn là làm nô tỳ cho người ta? Thiếu gia nói không phải như thế, thiếu gia gọi bọn ta là người làm công ăn lương, không phải nô tỳ.
”Nha hoàn mà không phải nô tỳ, lại còn cái gì mà người làm công ăn lương, toàn thứ hoang đường, dù sao hai nha đầu này suốt ngày nói mấy lời điên điên khùng khùng, chỉ cần không phải nói linh tinh làm ảnh hưởng tới Tiền Đa Đa thì Hà Thường Thị chẳng mấy để ý, ánh mắt lần nữa, quay lại công trường.
Í, Tiền Đa Đa tiểu thư đâu rồi?“ Đa Đa tỷ tỷ đâu mất rồi nhỉ?”“ Tỷ ấy vừa ở đây mà, có lẽ ra hậu hoa viên rồi, sáng nay nghe tỷ ấy nói, muốn thiết kế lại nơi đó.
”“ Được, chúng ta đi tìm đi.
”Mấy nha đầu vướng víu cuối cùng cũng chịu đi rồi, Vân Chiêu thở phào một hơi, bấy giờ mới từ từ rời khỏi môi Tiền Đa Đa, thấy thân thể Tiền Đa Đa nhũn ra trong lòng, hàng mi dài nhè nhẹ lay động, hiển nhiên đã bị nụ hôn của y làm cho mất tự chủ, Vân Chiêu khẽ vuốt tóc xõa trên trán nàng, hai người vẫn ăn ý như thế chỉ một ánh mắt đã hiểu ý y rồi: “ Thật may, không gầy đi, còn đầy đặn hơn một chút.
”“ Mau buông người ta ra, không thiếp kêu lên bây giờ …” Thanh âm Tiền Đa Đa vô cùng yếu đuối, tựa như một lời van cầu, nàng tưởng Vân Chiêu có chuyện muốn thương lượng với mình, ai ngờ lại thành tự đâm đầu vào bẫy:“