Nữ tử này là Chu Quốc Bình, đừng thấy nàng là nữ mà xem nhẹ, người phụ trách toàn bộ mật thám Vân thị ở kinh sư chính là nàng, thế nên chẳng hề ngưỡng mộ hay sợ cái khí thế hào hùng của Hàn Lăng Sơn: “ Ngươi cho rằng Lô Tượng Thăng có cơ hội tìm trạng sư chắc, hay là ngươi định đi kiện binh bộ, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ.
Đây không phải huyện Lam Điền, cho ngươi cơ hội biện giải cuối cùng rồi khiến ngươi chết tâm phục khẩu phục, lý lẽ nào lớn hơn được ý chỉ hoàng đế.
Bỏ ý định đó đi, hoàng đế mà có bản lĩnh bằng một cọng lông chân nhà ta thì thiên hạ không tan nát thế này.”Hàn Lăng Sơn xưa nay luôn là con lừa cứng đầu cố chấp, quyết làm gì là không ai ngăn được:” Trên đời này thế nào cũng phải coi trọng lý lẽ chứ, Đại Minh vì làm việc không theo lý lẽ cho nên mới tan hoang, giờ ai cũng hết cách rồi, vậy thì tới lúc phải nói lý với nhau.
Thiên tử nên nghe tiếng nói của thư dân, người khác không dám nói, nhưng Hàn Lăng Sơn này dám, nhưng cô phải bảo vệ ta.”Chu Quốc Bình mỉa mai:” Tưởng ngươi thực sự không biết sợ là gì.”Hàn Lăng Sơn nghiêm nghị nói:” Kỳ tài ngút ngàn như ta tất nhiên phải làm một phen sự nghiệp lớn, Chu Quốc Bình, ta không muốn thảm kịch, ra quân chưa thắng thân đã mất, để lệ anh hùng ướt đẫm khăn, vì tương lai tươi sáng của bách tính, cô phải bảo vệ ta cho tốt.”Chu Quốc Bình biết tên điên này dám nói dám làm, tuyệt đối không đùa, vén khăn che mặt lên một chút:” Ngươi định làm thế nào, đừng nói với ta là ngươi xông thẳng vào nha môn tam ti nói, ngươi là trạng sư của Lô Tượng Thăng.”“ Ba thiên hộ Cẩm Y Vệ chết, một bách hộ Cẩm Y Vệ chết giữa ban ngày ban mặt, ta nghĩ tin tức này đủ khiến bách tính kinh sư huyên náo vài ngày.
Lô Tượng Thăng được cứu ba lần không rời xe tù, bách tính chẳng lẽ không bàn tán? Một vạn sáu nghìn Thiên Hùng Quân truy sát đại quân Nhạc Thác nghìn dặm, chết tới một vạn hai, nói người ta sợ địch như hổ, chẳng phải quá táng tận lương tâm? Đại Minh đã thiên tai liên miên, nếu vì chuyện Lô Tượng Thăng mà làm trời đổ tuyết giữa tháng thì không hay đúng không?” Hàn Lăng Sơn giang tay hùng hồn diễn thuyết:Chu Quốc Bình vô cảm trước mấy lời kích động đó:” Ngươi định dùng tên mũi hếch ở phủ Hà Gian à? Đó là tên điên mà ngươi cũng dám dùng, để xem ngươi giải quyết hậu sự thế nào.”“ Ngươi là đại tỷ ở kinh sư, vậy ngươi nói xem, ta không dùng mũi hếch thì dùng ai? Các ngươi lý trí như cục đá, nói với các ngươi chẳng có tác dụng gì.”Lúc này xe tù của Lô Tượng Thăng được một đám giáp sĩ chi viện đưa đi, Chu Quốc Bình đứng lên:” Đợi huyện tôn xử lý xong chiến sự ở Gò Bạch Long nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện của Lô Tượng Thăng.”Hàn Lăng Sơn khẽ lắc đầu:” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ta lo hoàng đế không cho Lô Tượng Thăng thêm thời gian đâu, Chu Quốc Bình, lấy dũng khí giết vào phủ Dương Tự Xương của người ra, chúng ta đại náo kinh sư một trận, cho hoàng đế thấy sức mạnh của thứ dân.”…..
…..Thảo nguyên vào tháng sáu, bầu trời xanh xanh ngắt, cỏ cây tươi tốt, cứt trâu khắp nơi, muỗi bay vù vù.Vân Chiêu dùng sức ném khúc xương trâu lớn đi thật xa, lập tức có con chó Tạng màu vàng to như nghé lao đi đuổi theo, chớp mắt bắt kịp, tung người nhảy lên không đớp khúc xương một cách đẹp mắt, sau đó chỉ nghe rắc răng, khúc xương vỡ nát trong miệng nó.Con chó ngao này là do Phật Sống Đạt Lạp Cống tặng Vân Chiêu, đáp lại món quà của y.Xư nay chó ngao Tây Tạng lấy ngu xi hung dữ để nổi danh, rõ ràng con chó tên Bát Ung này không phải, thường mà nói, chó ngao nếu không phải do bản thân nuôi từ nhỏ thì nó rất khó nhận ra chủ nhân, Bát Ung không có chuyện đó.Đạt Lạp Công chỉ vỗ đầu nó rồi chỉ Vân Chiêu, Bát Ung ngoan ngoãn tới bên cạnh Vân Chiêu, chạy quanh y vài vòng rồi nằm lăn ra đất phơi bụng lên.Đó là dấu hiệu thần phục ...!Cho nên Vân Chiêu gãi bụng nó mấy cái, thế là hoàn thành quá trình nhận chủ.Vân Chiêu thỉnh giáo cách nuôi chó của Đạt Lạp Cống, nhưng Đạt Lạp Cống chỉ cười nói là mật Tạng rắm chó không tiện truyền ra ngoài, nếu ai ai