Từ Nguyên Thọ cũng không ngăn cản đám hương dân kia nói năng linh tinh, mắt chỉ nhìn Vân Dương không nói.
Trán Vân Dương mồ hôi tong tong, ánh mắt kinh hoàng, ngược lại đám Vân Thụ chẳng có mấy cảm xúc về một vạn lượng bạc, có đứa cười ngu ngốc, đứa thì ngoáy mũi, có đứa còn lén lút giật tóc đứa phía trước.Vân Dương nhìn cha đứng trong đám đông mặt mày đen xì, lại nhìn Vân Chiêu cười toét miệng, trong ngốc khôn tả, lửa giận vô danh bốc lên, nhanh chóng choán đầy ngực: “ Đệ tử nguyện gánh một nửa.”Uỵch một cái, Vân Kỳ ngã xuống đất, chỉ mặt nhi tử mà rống: “ Mày lấy đâu ra 5000 lượng bạc, có bán cả cha mẹ mày cũng không đáng 5 lượng.”Vân Chiêu sán tới cạnh Vân Dương: “ Đừng có mơ, 5000 lượng à, ngươi tối đa chiếm 5 lượng là khá rồi, tới khi đó nếu không trả được, bán Kỳ thúc, Kỳ thẩm đi, vừa vặn trả nợ.”Vân Kỳ môi run lẩy bẩy không nói thành lời, bên cạnh có người thông minh bảo: “ Lão Kỳ, hai mươi năm nữa ngươi đã già không ra người rồi, bán phu thê ngươi vừa vặn người ta dưỡng lão cho, vụ mua bán này lại chẳng lãi quá.”Vân Dương đang cúi gằm mặt đột nhiên gầm lên như dã thú, đùng đùng nổi giận: “ Lão tử không cần người giúp, ta gánh 5000 lượng.”Vân Chiêu cười hì hì: “ Bán Kỳ thúc Kỳ thẩm chỉ được 5 lượng thôi, nhiều hơn ngươi không trả nổi.”Vân Thọ thấy ca ca bị nhục, nhảy ra bênh: “ Đệ giúp ca ca.”“ Được, vậy hai huynh đệ ngươi nhận 5 lượng là đủ, 20 năm sau giao.Từ Nguyên Thọ gật đầu, nói xong quay sang nhìn đám trẻ con đứng lố nhố: “ Còn ai muốn gách vác không? Nếu như không thì một mình Vân Chiêu gánh số còn lại, các ngươi có thể tiếp tục đi học mà không cần lo tiền học.”Bọn trẻ con không ai trả lời, có đứa lén lút trốn về chỗ cha mình, lắc tay cha ý bảo không học nữa, muốn về, đang lúc Vân Chiêu thất vọng cho rằng không có thêm ai nữa thì đột nhiên có hai đứa bé chiều cao ngang nhau, ăn mặc rách rưới chừng bảy tám tuổi nãy giờ đứng dưới đội ngũ đi tới, quỳ rạp trước mặt Từ Nguyên Thọ, cùng chắp tay: “ Huynh đệ bọn cháu không cha không mẹ, cũng không có gì thế chấp, bọn cháu lấy bản thân thế chấp 5 lượng bạc, có được không?”Từ Nguyên Thọ nheo mắt nhìn hồi lâu, mặc dù hai đứa bé này mặt mũi lấm lem không nhìn rõ dung mạo, song có thể nhận ra chúng là cặp sinh đôi, thình lình mắt mở ra hỏi hai huynh đệ:“ Báo tên của các ngươi đi.”“ Vân Thư, Vân Quyển ạ.
“ Không ngờ hai đứa bé rách rưới bẩn thịu lại có tên đậm mùi sách vở như vậy:Từ Nguyên Thọ ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt hoài niệm, xúc động nói: “ Ta nhớ rồi, tên của các ngươi là do ta đặt, năm xưa khi các ngươi một tuổi, cha mẹ ngươi bế huynh đệ các ngươi lên Ngọc Sơn xin tên.
Khi đó ta đang ngắm mây, không muốn bị quấy rầy nhưng cha mẹ ngươi thành tâm, mãi không chịu đi, lúc đó ta sinh linh cảm, trên bàn đặt cuốn U Song Tiểu Ký của Trần Mi Công, trong đó có một câu đối...!sủng nhục bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc ; khứ lưu vô ý, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư.”“ Huynh đệ các ngươi là đôi song sinh, Vân Quyển Vân Thư bốn chữ này có ý thu phát tự nhiên, thích hợp với các ngươi nhất.
Không ngờ rằng chưa tới mười năm mà cha mẹ các ngươi rời khỏi cõi đời, đúng là vật còn người mất.
Có điều các ngươi không có cha mẹ dạy bảo, nhưng lại dũng cảm gánh vác, không uổng năm xưa ta đặt tên cho các ngươi, cha mẹ ngươi cũng mỉm cười dưới suối vàng được rồi.
Được, hai huynh đệ các ngươi nợ 5 lượng, ta cho phép.”Hai huynh đệ cực kỳ cao hứng, rối rít bái lạy, Từ Nguyên Thọ trịnh trọng cầm lấy bút đỏ, chấm lên mi tâm bẩn thỉu của hai đứa, bảo ra sau lưng mình đứng, sau đó nói qua loa với số học sinh còn lại: “ Vào cả đi.”Trong sân vẫn bàn tán xôn xao, nói gì cũng có, song nhiều nhất vẫn là chuyện bốn đứa bé Vân Dương, Vân Thụ, Vân Quyển, Vân Thư chủ động đứng ra nhận lấy khoản nợ, bốn đứa bé này cùng với Vân Chiêu là năm đứa bé ngu xuẩn nhất trang,