Vân Chiêu lúc này đang ngồi trên tường thành Lam Điền, tay cầm bầu rượu nho, uống một ngụm, chửi một câu.Vân Dương, Tiền Thiểu Thiểu, Vân Quyển, Cao Kiệt, Từ Ngũ Tưởng, Trương Quốc Trụ, Thường Quốc Ngọc, Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng ngồi sau y, cùng uống rượu ngắm mặt trời lặn.Ở ngoài kia, đồng ruộng đã thu hoạch xong, chỉ còn trơ gốc rạ, hoang nguyên bao lá nhuốm màu đỏ ối, nhìn hết tầm mắt cũng chẳng thấy một bóng người.
Trong lòng Vân Chiêu hết sức khó chịu, đám thuộc hạ khốn kiếp không cho y lên chiến trường, bởi thế chỉ kỳ vọng vào việc Đa Nhĩ Cổn đem quân đánh thành để được chứng kiến cảnh vạn quân giao chiến thực sự, ai ngờ càng chờ càng không thấy bóng dáng tên Kiến Nô lừng danh sử sách đó đâu, rượu nho cũng sắp hết rồi:” Tên khốn kiếp này sao còn chưa tới tấn công đi, lão tử còn phải về thành thân nữa.”Tiền Thiểu Thiểu cười hì hì:” Thiếu gia, Đa Nhĩ Cổn đâu ngốc, khi tổng hợp chiến báo các nơi, hắn sẽ đoán được thực lực của chúng ta, hắn không húc đầu vào đá đâu.”Vân Chiêu không thèm để ý lời này quay sang Lý Định Quốc, chỉ mặt điểm danh:” Ngươi có dám dẫn quân xông vào doanh trại Đa Nhĩ Cổn không?”Lý Định Quốc cử động cánh tay băng bó:” Thuộc hạ thích đánh trận chứ không thích đi nạp mạng.”Vân Chiêu mà khó chịu trong lòng là chẳng để người khác thoải mái, chế nhạo:” Thế mà ta còn tưởng ngươi vô địch chứ, mới đánh một trận nhỏ mà xem mất cái mạng.”Nhìn Lý Định Quốc mặt tím tái như gan lợn, cả đám biết tâm trạng y không tốt đang kiếm người trút giận, cố nén giận.
Trương Quốc Trụ ngồi cùng với mấy người xuất thân thư viện, thì thầm:” Kỳ thực huyện tôn không cần quá mong mỏi chuyện động phòng như thế, Đa Đa tỷ đương nhiên xinh đẹp vô song, nhưng tính tình cổ quái cũng không ai bằng, nói không chừng trước khi vào động phòng bắt huyện tôn ký không hiệp ước bất bình đẳng, thế còn tâm trạng gì nữa.”Mấy tên còn lại cười khùng khục hết sức chướng mắt.Tiền Thiểu Thiểu nghe được liền tức giận: “ Đám xấu xí các ngươi không chịu được người khác hạnh phúc phải không?”Từ Ngũ Tưởng giọng âm trầm: “ Ngươi trông giống như tên Long Dương nửa nam nửa nữ còn có mặt mũi nói huynh đệ bọn ta xấu, cho dù tướng mạo huynh đệ bọn ta có không tốt, nhưng vẫn là hảo hán đỉnh thiên lập địa.”Tiền Thiểu Thiểu cầm bình rượu ném luôn, Thường Quốc Ngọc vươn tay tóm lấy, cười hăng hắc: “ Đều là mồ hôi nước mắt của dân, chớ lãng phí.”Cao Kiệt thấy đám người này đi quá xa, nhắc: “ Chúng ta đang bàn việc quân đấy.”Vân Dương đang đợi xem mấy tên kia đánh nhau ai ngờ có người can, bực mình: “ Ngươi là tên ngoại thích, bớt nói đi.”Cao Kiệt đứng bật dậy, lớn tiếng: “ Lão tử làm sao lại là ...!“ Vừa nói tới đó thấy Vân Chiêu quay đầu nhìn mình liền nuốt vội lời sắp nới lại, chắp tay một cái ngoan ngoãn ngồi xuống.Vân Chiêu xua tay:” Ngươi cưới tỷ tỷ ta, chúng ta là người một nhà, không cần câu nệ, ngoài ra tiện hỏi một câu, ai muốn cưới muội tử của ta nữa, bỏ qua cơ hội hôm nay là không còn nữa đâu đấy.”Trên tường thành đang huyên náo trở nên im phăng phắc.Vân Chiêu nghiến răng, quét mắt qua đám mưu thần mãnh tướng của mình: “ Tỷ muội của ta tướng mạo rất tốt, lại được mẹ ta dạy dỗ ôn nhu hiền thục, không thiếu thứ nào, các ngươi cưới được là may đấy.
Hỏi câu nữa, có cưới không?”Trên tường thành lập tức trở nên bận rộn, Thường Quốc Ngọc đem bình rượu trả cho chủ nhân, Trương Quốc Trụ làm bộ nghiên cứu bản đồ tác chiến, gật gù liên hồi, mỗi người một việc, vờ chẳng nghe thấy.Trương Quốc Phượng yêu cầu không cao, có lão bà là được, đang định hỏi điều kiện, bị Lý Định Quốc đấm cho một cái vào mạng mỡ, thiếu chút nữa không thở nổi.Vân Chiêu hô hai lần liên tiếp, thấy không ai đáp, không muốn hạ giá tỷ muội nữa, thầm thở dài, mình đã cố hết sức, mẹ không thể trách mình được.Nhìn ra ngoài hoang nguyên, mặt trời đã khuất sau núi xa để lại hào quang muôn trượng mà chẳng thấy bóng dáng quân địch đâu, ngẫm nghĩ nói:” Thụ Hàng thành xưa ở Hà Sáo, nơi đó cỏ cây tươi tốt, sông ngòi ngang dọc, là nơi tốt, ta chuẩn bị xây thành ở đó để hỗ trợ cho thành Quy Hóa, các ngươi thấy sao?”Thấy Vân Chiêu không tuyển muội