Đài cao mỗi bên do chính bên mình xây dựng, vẻn vẹn từ điểm này có thể thấy bất kể Vân Chiêu hay Đa Nhĩ Cổn đều thiếu tín nhiệm tối thiểu nhất với đối phương.Hai cái đài cách nhau một trượng, nếu không nói to thì phía đối phương không nghe thấy, chẳng ai nói gì, vì dù đối phương nói gì cũng thành bằng chứng công kích chính mình.Điểm này Vân Chiêu biết, Đa Nhĩ Cổn cũng biết.Bởi thế hai người ngồi dưới dù lớn trên đài, thi thoảng nâng cốc mời đối phương, nhìn rất hài hòa.Đa Nhĩ Cổn đưa thịt tới, Vân Chiêu lấy cớ không ăn mặn thưởng cho Vân Dương, Vân Chiêu đưa mỳ sang, Đa Nhĩ Cổn lấy cớ chưa tới giờ chưa ăn, thưởng cho Đa Đạc.Thế là suốt quá trình gặp mặt, Vân Dương ăn một bụng món ngon Mông Cổ, Đa Đạc nứt bụng vì bánh trái Quan Trung.Mặt trời ngả về phía tây, Vân Dương không thấy có dấu hiệu trúng độc mà chết, Đa Đạc cũng vẫn khỏe mạnh, Vân Chiêu đưa tay gõ nhẹ chuông vàng, âm thanh du dương truyền đi, ca vũ dừng lại.
Đa Nhĩ Cổn phất tay, mỹ nữ rời đài cao, nhạc sư mang theo nhạc khí.Võ sĩ hai bên đứng thẳng lên, nín thở.Vân Chiêu chắp tay:” Ngươi sắp đi à?”Đa Nhĩ Cổn lắc đầu:” Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, chưa đạt được mục tiêu làm suy yếu thành Quy Hóa, giờ chưa phải lúc túy ý rời đi.”Vân Chiêu mỉm cười:” Ngươi nên về sớm đi, nếu không Bố Mộc Bố Thái sinh con sẽ có phiền toái đấy.”Đa Nhĩ Cổn vẫn ngồi vững như núi, tự rót tự uống:” Nếu ngươi muốn dùng lời lẽ kiểu đó khiêu khích ta tấn công thành Quy Hóa thì khỏi cần, tránh cho ta xem thường ngươi.”Vân Chiêu cũng không bị lời của hắn tác động:” Ngươi là một hào kiệt, điều ấy không phải bàn cãi, Hoàng Thai Cát là kiêu hùng một thời, ta chỉ bận tâm nữ nhân thế nào khiến cả hai ngươi điên đảo.
Ta thấy mình cũng là hào kiệt, vậy thì hứng thú của ba chúng ta phải giống nhau mới đúng, có thể cho ta một bức tranh Bố Mộc Bố Thái không?”“ Nếu ngươi nói thật, Bố Mộc Bố Thái thực sự nên thấy vinh dự, có điều ngươi tự nhận là hào kiệt, chẳng lẽ không qua được ải mỹ nhân.”“ Loại phân son dung tục sao lọt vào mắt loại người như chúng ta, nếu như các ngươi chìm đắm trong đó, ắt là có lý do, Bố Mộc Bố Thái hẳn phải là chí bảo nhân gian, ta hỏi dung mạo của nàng có gì không ổn?”Đa Nhĩ Cồn cười dài:” Nói hay lắm, ngươi thích hợp thống trị Đại Minh hơn Chu Do Kiềm đấy!”Vân Chiêu nâng cốc rượu lên mời:” Ngươi cũng thích hợp thống trị Kiến Châu hơn Hoàng Thai Cát, nhưng mà sự thực thì hai người bọn họ mới là người quyền thế nhất trên thế giới này.
Ta tôn trọng nỗ lực của hoàng đế Đại Minh, dù trong mắt các ngươi chỉ là giãy chết, vẫn đáng để ta tôn kính.”“ Nói vậy trong nội đình Đại Minh truyền ra câu hoàng đế không chết, Vân Chiêu không phản là có thật rồi.”“ Ta không phải loạn thần tặc tử, ta chỉ là người muốn bách tính Đại Minh có cuộc sống tốt đẹp, nếu hoàng đế có thể làm được điều ấy, ta chẳng có lý do gì tạo phản, ngày nào đó nói không chừng ta sẽ cởi giáp, giao hết tất cả cho hoàng đế.”Đa Nhĩ Cổn xua tay:” Tới giờ rồi mà ngươi vẫn dùng bộ mặt giả dối che dấu bản chất sao, lời này Lô Tượng Thăng nói ra thì bản vương còn tin, ngươi nói thì ta không tin dù chỉ một chữ.”Vân Chiêu thản nhiên: “ Ngươi không tin thì có người khác tin, trong cương giới Đại Minh sẽ nhanh chóng xuất hiện rất nhiều người thuyết thư kể chuyện trung can nghĩa đảm của ta.
À, thuận tiện nói cho ngươi biết họ kể luôn chuyện giữa ngươi và Bố Mộc Bố Thái, để câu chuyện thêm chân thật, ta và Hoàng Thai Cát sẽ được thêm vào, câu chuyện này vượt qua cả Kim Bình Mai đấy.”Đa Nhĩ Cổn lần đầu tiên lộ vẻ khó chịu: “ Người đối xử với nữ tử yếu đuối như thế, thật vô sỉ.”Vân Chiêu cắn một miếng bánh, thản nhiên thừa nhận:” Nếu đã là kẻ địch thì bất kể phụ nhân trẻ nhỏ đều trong danh sách đả kích của ta, ta biết làm thế sẽ bị thiên hạ khinh bỉ, có điều không sao, nếu đả kích được tình huynh đệ mong manh của ngươi với Hoàng Thai Cát, ta thấy đáng rồi.”“ Đa Nhĩ Cổn, ta là một tên cường đạo, làm ra loại chuyện này ngươi không nên ngạc nhiên mới phải.”Đã Nhĩ Cổn đứng dậy, nhìn Vân Chiêu cách đó một trượng: “ Người như ngươi đáng chết.”Vân Chiêu lắc đầu: “ Ngươi nhìn xem, ta mặc trọng giáp, ta rất quý tính mạng của mình, không chết ngay được đâu, ngược lại ngươi, tiền đồ khó đoán ...”Đa Nhĩ Cổn không đợi Vân Chiêu nói hết đã rời đài cao, nói với Đa Đạc: “ Giết y đi.”Đa Đạc phất tay, 200 quân sĩ dưới đài rút đao, không đợi một khắc xông vào 200 giáp sĩ do Vân Dương thống lĩnh.Cùng lúc ấy, Vân Dương cũng rút trường đao dưới bùn ra, càng có người moi ra súng ngắn và thủ lôi, cảnh tượng thanh binh tức thì hỗn loạn, bốn trăm người lao vào chém giết.Không chỉ những người này, cách đó hơn năm trăm trượng, hai đội kỵ binh cũng đối đầu với nhau.Trong tiếng nổ, Vân Chiêu rời đài cao, y không nhìn chiến trường mà lên ngay chiến mã, được thân vệ hộ tống rời khỏi chiến trường.Khi tiếng hỏa pháo vang lên, Đa Nhĩ Cổn lập tức lệnh lui quân, hắn chỉ nổi giận nhất thời, đợi bình tĩnh hơn, hắn ngăn cản cuộc đối kháng trực tiếp này, nếu không đây là mở màn cho cuộc chiến tàn khốc hao người nhất hai bên.Quan Trung do Vân Chiêu thống lĩnh nhiều nhân khẩu hơn người Kiến Châu, huống hồ y còn có thể chiêu mộ thêm nhiều nhân khẩu từ nước Minh.Tiêu hao tinh nhuệ của Kiến Châu ở chuyện nhỏ này là không đáng.Chiến mã của Vân Chiêu gặp Lý Định Quốc thống lĩnh kỵ binh thì nghe thấy hiệu lệnh thu quân của kỵ binh Kiến Châu, tức giận nói:” Ngươi nổ pháo quá sớm làm Đa Nhĩ Cổn cảnh giác rồi.”Lý Định Quốc bình thản nói:” Người ta vốn không trúng kế, nhìn kỵ binh phân tán thế kia là biết rồi, nổ pháo sớm giết tên nào hay tên đó thôi, thu binh đi, hai quân đối chiến không dễ trục lợi vậy đâu.”Vân Chiêu nhìn kỵ binh Kiến Châu biến mất ở chân trời, thở dài:” Đáng tiếc ...!Lập tức an bài rửa ruột cho Vân Dương, cách ly hắn một tháng.”Lý Định Quốc gật