“ Người thiên hạ đều sợ trẫm đòi tiền, ngay cả phụ thân nàng cũng thế, mỗi Vân Chiêu không sợ, cho tới nay chỉ y là thỏa mãn mọi yêu cầu của trẫm mà không oán trách gì.
Nhưng y là kẻ kiệt ngạo bất thuần, Dương Tự Xương đắc tội với y, không ngờ y phái thích khách giữa ban ngày ban mặt xông vào Dương thị giết máu me ngập sân.
Sau đó dâng tấu với trẫm nói không biết quản thúc kẻ dưới xin từ quan.” Chu Do kiểm chuẩn tấu nhận tội, phạt bổng lộc, nhưng không cho Vân Chiêu từ quan, nói tới đây lòng thấy uể oải:“ Chẳng phải quan nhân cũng mượn tay Vân Chiêu trừ đi vài người quan nhân muốn giết đấy sao.” Chu hoàng hậu cũng biết ít nhiều, Vân Chiêu là người rất thú vị, y treo ấn từ quan trên huyện nha, sau đó hoàng đế phái sáu người tới làm huyện lệnh, người nào người nấy treo cổ tự tử.Ai thì nàng không biết chứ nghe nói một kẻ tên Lương Nhất Văn vì chức vị đó mà bán cả gia sản lẫn lão bà đi lo lót, nếu không kiếm đủ ở huyện Lam Điền giàu có, làm sao chịu.Vậy mà người như thế cũng tự sát rồi.Rõ ràng là hoàng đế phái người mình không ưa tới, nói ra nàng còn nghi ngờ hoàng đế phối hợp với Vân Chiêu giở trò, tất nhiên chuyện này không ai nói ra.Chu Do Kiểm thực sự không thông đồng với Vân Chiêu, song giờ trên triều yên tĩnh hơn nhiều, ai cũng biết nếu ngỗ nghịch hoàng đế sẽ bị phái tới huyện Lam Điền làm quan, mà tới đó là chết chắc, chuyện này làm hắn rất đắc ý.Chỉ là không phủ nhận một sự thật, hắn không thể kiểm soát Lam Điền hay Vân Chiêu nữa, một vị hoàng đế sao chấp nhận được việc ấy, hắn muốn giết Vân Chiêu song vẫn phải uống thuốc độc giải khát.Chu hoàng hậu nhìn hoàng đế tâm tình sa sút, ngồi xuống bên cạnh khuyên nhủ:” Đêm khuya rồi, nên nghỉ thôi.”Về tới tẩm cung, Chu hoàng hậu cởi búi tóc của hoàng đế, nhổ mấy sợi tóc bạc đặt vào tay hắn.Chu Do Kiểm nhìn tóc trắng mà cảm thán:” Trẫm đâu phải không nỗ lực, thức khuya dậy sớm, vậy mà sao tóc bạc rồi vẫn không thể khiến Đại Minh yên bình, hoàng hậu, trẫm không cam tâm.”Chu hoàng hậu ôm lấy lưng trượng phu, khẽ giọng an ùi, bóng hai người họ chiếu lên cửa sổ, ngọt ngào vô hạn.Vương Thừa Ân đứng ngoài thấy cảnh này, mặt xuất hiện nụ cười, xem ra hoàng hậu theo bệ hạ bao năm, tình cảm rất sâu.Ánh trăng chiếu lên Tử Cấm Thành, cũng chiếu lên huyện Lam Điền,Vân Chiêu ngồi bên bàn duyệt văn kiện, Tiền Đa Đa hiền thục đoan trang ngồi bên giúp y mài mực, khung cảnh rất hài hòa đầm ấm, nhưng người ngoài nào biết, trên vai y có một dấu răng, đó là hậu quả của việc vừa nãy dám cười với Phùng Anh trước mặt Tiền Đa Đa.Cái loại chuyện một người thích đánh, một người cam nguyện chịu đánh đó, Phùng Anh tất nhiên không đa sự, Vân Chiêu cũng tùy Tiền Đa Đa, dù sao nàng cũng không có khả năng cắn chết y, trừ phi muốn làm góa phụ.Từ Ngũ Tường đi vào bẩm báo:” Huyện tôn, có Cố Viêm Vũ, Hoàng Hi Tông của Phục Xã cầu kiến.”Vân Chiêu lắc đầu, thái độ rõ ràng dứt khoát:” Trước khi ta thành thân, không gặp ai hết.”“ Hai người họ đều là nhân vật trọng yếu, không gặp không hay.”“ Giờ không ai quan trọng bằng Đa Đa.”Tiền Đa Đa đặt nghiên mực xuống:” Nếu đã quan trọng như vậy thì chàng nên đi gặp thì hơn.”Vân Chiêu đổi thái độ rất vô nguyên tắc:” Nếu Đa Đa đã nói thế thì gặp vậy.”Từ Ngũ Tường cúi đầu xuống, che dấu sắc mặt của mình nếu không để Vân Chiêu nhìn thấy, hắn sẽ ăn vài cái đá:” Vậy thì chiều ngày kia, ti chức chuyên môn giành ra nửa canh giờ rảnh rỗi cho huyện tôn, hẳn là đủ nói chuyện rồi.
Người này tới Ngọc Sơn ta đã hơn hai tháng, hẳn thứ cần xem đã xem hết, thứ hắn cần nghe cũng nghe đủ, giờ muốn gặp huyện tôn, chắc là đã có quyết định.”“ Huyện tôn, ti chức thấy người này còn trẻ, song tài hoa không kém ai, hơn nữa thông qua hắn có thể thu hút tài tử Giang Nam, bổ sung dòng máu mới cho thư viện Ngọc Sơn.”Vân Chiêu không nghĩ vậy:” Tài hoa chưa qua trui rèn cũng chẳng dùng được, cứ dìm xuống nước, ngâm cho ra tư vị rồi nói.”Từ Ngũ Tưởng vâng lời, xoay người đi không chút do dự, từ đầu tới cuối mắt không nhìn ngang ngó dọc.Tiền Đa Đa đánh bạt cánh tay hư hỏng của Vân Chiêu đang đình vươn tới, tiếp tục bóp cổ y hỏi tội:” Chàng muốn tự ném mình vào cái hố phân Bố Mộc Bố Thái thì kệ chàng, sao kéo thiếp vào chuyện này, miêu tả