Uỳnh!Hàn Tú Phân một tay cầm xiên cá đứng ở mạn thuyền, uy nghi như thần tướng, đừng thấy nàng to béo mà nhầm, tung mình vẽ lên đường cong ưu mỹ lao thẳng xuống nước, mặt biển bắn lên cột nước lớn, đám thủy thủ trước đó không lâu còn chửi bới nàng lúc này đứng ở mạn thuyền hò reo xem nàng bắt cá, hai người biết cái thuyền này hoàn toàn thuộc về ả nữ nhân điên kia rồi.Lưu Minh Lượng mặt trắng bệch phờ phạc hốc hác, quay đầu sang hỏi Trương Truyền Lễ vừa nôn xong, trông cũng thảm hại không kém gì hắn: “ Ngươi còn nhớ lý tưởng của mình không?“ Sao lại không? “ Trương Truyền Lễ rơm rớm nước mắt: “ Ta hi vọng có một trang viên không lớn, xây một ngôi nhà nhỏ đẹp đẽ hai tầng, bên trong có thê tử ôn nhu và hai đứa bé đáng yêu.
Mùa xuân ta cùng các con ta thả diều trên bãi cỏ, thê tử ta chuẩn bị thức ăn đợi ta và các con chơi mệt tới ăn.”“ Mùa hè cả nhà ngồi ở ghế trúc dưới mái hiên, tay cầm cuốn du ký đọc cho họ nghe, nếu có một ly rượu nho ướp đá không mong gì hơn nữa.”“ Mùa thu ta ra ruộng cùng tham dự thu hoạch lương thực, hái trái quả chín mọng, dùng để ủ rượu.
Tới mùa đông ta không muốn làm gì cả, ngồi bên lò sưởi ấm áp viết sách ...!Hu hu ...!Ta không muốn theo ả nữ nhân đó ...”Lưu Minh Lượng cùng theo học thần phụ phương Tây cho nên cũng có ước mơ như vậy, bởi thế hai người mới thành tri kỷ, đáng lẽ sau chuyến đi này, nếu trở về thành công, lý tưởng sẽ thành hiện thực, huyện tôn sẽ không keo kiệt ban thưởng cho họ, thông khổ đấm sàn thuyền:” Muộn rồi, muộn rồi, chúng ta đã phạm phải sai lầm không thể sửa chữa, giờ chúng ta phải cởi y phục thư viện, bỏ sách vở trân quý, từ bỏ lễ nghi các tiên sinh dạy, lưng đeo súng ngắn, tay cầm xiên cá, làm thứ thủ hạ mạt hạng của ả nữ nhân điên đó.”Trương Truyền Lễ ngửa mặt lên nhìn trời cao vời vời, đưa tay ra với đám mây xa xăm vô tận:” Ngươi lại sai rồi, Hàn Tú Phân đã không coi mình là nữ nhân nữa, cô ta vứt bỏ giới tính của mình rồi ...!Cô ta quyết tâm lớn như thế, hi sinh nhiều như thế, chút thu hoạch sẽ không thỏa mãn cô ta đâu, huynh đệ chúng ta thảm rồi ...”Hàn Tú Phân tay cầm xiên cá móc ngược, ném con cá lớn lên sàn thuyền, thế là đám thủy thủ mà Lưu Minh Lượng chiêu mộ ở Quảng Châu ân cần chạy tới xử lý con cá tươi đó.Cái thuyền này đã hoàn toàn thừa nhận quyền thống trị của Hàn Tú Phân.Một tên thủy thủ bóc đi vỏ cá, dùng thanh đao nhỏ rạch bụng, đem phần thịt bụng ngon nhất đưa cho Hàn Tú Phân, đây là loại nghi lễ, Hàn Tú Phân ngửa cổ cho miếng cá dài nửa xích vào miệng, nhai vài cái nuốt xuống.Lưu Minh Lượng và Dương Truyền Lễ nhìn thấy rất rõ, nữ nhân đó thực sự ăn thịt sống rồi.Đám thủy thủ vây quanh Hàn Tú Phân nhảy nhót reo hò, trông như đám hải tặc, mà Hàn Tú Phân cầm xiên cá đứng giữa không nghi ngờ gì chính là nữ vương của chúng ...Mấy ngày sau đó thời tiết vẫn rất tốt, chiếc Lam Điền đã được sửa chữa xong, vẫn phá sóng tiến về phía trước.Trương Truyền Lễ hôm đó tới ca trực, hắn ngồi trên cột buồm cầm kính viễn vọng quan sát, thi thoảng ghi chép vào cuốn sách nhỏ, chợt nói vọng xuống:” Cách đây mười lăm dặm có một chiếc thuyền hai cột, bọn chúng giương hết buồm tiến về phía chúng ta, có vẻ ý đồ không tốt.”Lưu Minh Lượng ở dưới cột buồm lập tức chạy đi gọi Hàn Tú Phân.Hàn Tú Phân từ khoang thuyền đi ra, ngẩng đầu hỏi cộc lốc:” Thuyền gì?”Trương Truyền Lễ nói vọng xuống:” Chắc là thuyền Ả Rập, khu vực này là phạm vi thế lực của chúng.”Mario từng nói với Hàn Tú Phân, người Ả Rập nổi tiếng mạnh mẽ, bọn họ ra biển thì đều là hải tặc, dù là thương thuyền cũng là hải tặc, nhưng nàng không sợ:” Bảo với Mario, ta muốn chiếc thuyền đó.”Tin tức nhanh chóng được truyền cho Mario đang điều khiển bánh lái, hắn không vội vàng chấp hành yêu cầu của Hàn Tù Phân, giao lại bánh lái cho một thủy thủ già, nhanh chóng leo lên cột buồm nhìn ra xa, hét lên cảnh báo: “ Hải tặc, hải tặc, căng hết