Vân Chiêu bây giờ luyện được thói quen, để cho thuộc hạ nói hết ý nghĩ của mình, còn y ít tỏ thái độ rõ ràng ngay:” Chuyện này cần có nghiên cứu cụ thể, ai sẽ đi làm?”Từ Ngũ Tưởng lấy ra một bản văn thư trên giá:” Bọn thuộc hạ đã tính rồi, hơn hai trăm năm qua Đại Minh kiến thiết thiên hạ cũng có không ít thành quả, tài phú các địa phương cơ bản là cân bằng, chỉ có nắm trong tay người thì lại không cân bằng.”“ Huyện tôn, chuyện này có thể thực thi ở phụ cận Phục Ngưu Sơn, ngài thấy sao?”Vân Chiêu hơi cau mày:” Bảo Tiền Thiểu Thiểu, bắt một tên tặc khấu có ác danh có sắc uy hiếp, ta muốn dùng danh nghĩa của hắn, Phùng Anh làm loại chuyện này không thích hợp.”Từ Ngũ Tưởng gật đầu, lùi khỏi thư phòng.Tên đó vừa đi một cái, thậm chí Vân Chiêu thấy cả thư phòng như sáng hẳn lên.Trên tường vẫn treo thiên hạ cung ứng đồ mà Trương Hiền Lượng tiên sinh tặc cho y, bây giờ phương bắc rộng lớn đã không còn mấy sợi tơ đỏ liên kết với vương triều Chu Minh nữa, màu lam đại biểu cho huyện Lam Điền đã bao phủ cả phía tây và phía bắc.Chuyện tham ô ở Thiên Thủy, tà giáo ở Thanh Thủy, xung đột vũ trang quy mô lớn ở Vân Nam, Quý Châu, hay chuyện Lô Tượng Thăng không chịu rời nhà lao ở kinh sư xa xôi cũng sẽ có người đi xử lý.Vân Chiêu chỉ cần biết sự việc, y giờ rất ít khi đưa ra ý kiến cụ thể, đợi khi có kết quả rồi, nếu rảnh rỗi, có lẽ y muốn nghe quá trình, bằng không y coi như là chuyện đã qua, không để ý nữa.Trên bàn làm việc của y lúc này chất đống văn thư, đặt bên tay phải y là chuyện cần giải quyết ngay, mức độ quan trọng sẽ được đám Từ Ngũ Tưởng sắp xếp từ trên xuống dưới.Địa bàn càng rộng, văn thư cần xử lý càng nhiều.Mấy năm qua tốc độ khuếch trương của huyện Lam Điền quá nhanh, giờ là lúc cần dừng lại để củng cố.Thế nhưng tuy Vân Chiêu có ý mừng khuếch trương thì đám học sinh tốt nghiệp thư viện vẫn cứ dã tầm bừng bừng, nhiệt tình này là tốt, nhưng không thể khuếch đại vô hạn, tới mức dám lợi dụng cả vấn đề của Phùng Anh rồi.Tới trưa, Tiền Đa Đa ngủ no mắt thướt tha tới thư phòng của Vân Chiêu ngoài đại trạch vện, nhìn thấy Phùng Anh và Tiểu Sở bê hộp cơm đứng ngoài sân không dám vào thì ngạc nhiên:” Còn đứng ngoài làm gì?”Phùng Anh trả lời:” Phu quân đang bàn việc, nơi quân cơ trọng địa, không nên tùy tiện đi vào thì hơn.”Tiền Đa Đa bật cười:” Có cơ mật gì mà cần giấu chúng ta.”Phùng Anh thấy Tiền Đa Đa định đi vào viện tử, đưa tay kéo lại:” Cô đừng thấy được phu quân chiều mà sinh kiêu ngạo.”Tiền Đa Đa tức giận:” Chúng ta là người một nhà, không cần cố kỵ, A Chiêu nói sẽ không giấu chúng ta chuyện gì cả.”“ Phu quân có thể nói thế, chúng ta không thể làm thế.” Phùng Anh chỉ đại trạch viện cách đó không xa:” Ở đó cô làm gì cũng được, ở đây chúng ta nên giữ quy củ là hơn, chàng không chỉ là phu quân của chúng ta, còn là huyện tôn huyện Lam Điền.”Khi hai người đang tranh luận thì Vân Báo ở phía khác vội vàng cưỡi ngựa tới trước thư phòng, dáng vẻ bụi bặm đường xa, gấp giọng nói với thân vệ canh cửa:” Bẩm báo với huyện tôn, Vân Báo cầu kiến.”Thân vệ là người của Vân thị, gãi đầu khó xử:” Huyện tôn dặn, lúc này không gặp Báo thúc, đợi chuyện ở Thiên Thủy có kết quả hẵng hay.”Vân Báo thống khổ quay đầu đi, thấy Phùng Anh và Tiền Đa Đa đứng đó, hơi lúng túng giải thích một câu: “ Sổ sách Thiên Thủy có hơn tám nghìn lượng bạc không được khớp ...”Tiền Đa Đa từ nhỏ đã thân thiết với đám Vân Báo, khảng khái nói: “ Chỗ cháu có, Báo thúc cần cứ lấy dùng trước.”Phùng Anh đứng ở góc độ lý trí hơn:” Giờ Báo thúc cần nhất là rửa sạch oan khuất.”Nghe hai chất tức phụ tỏ thái độ, tâm tình Vân Báo tốt hơn nhiều, cười ha hả:” Đều là trẻ ngoan, hai đứa vào nói với A Chiêu, Báo thúc không thèm chút bạc đó, nếu thực sự do thủ hạ của ta làm ra chuyện mất mặt đó, đích thân ta sẽ xử trí.”Nói xong nhảy lên ngựa đi luôn.Lúc này tiếng chuông báo giờ cơm trưa thư viện truyền xuống,