Hơn 1200 mỹ nhân, liền có hơn 1200 bức mỹ nhân đồ, phong tình mỗi người một vẻ, vóc dáng mỗi người mỗi khác, đều xinh đẹp động lòng người.Từ Ngũ Tưởng xem mà nước dãi ròng ròng.“ Huyện tôn, ti chức có thể ra tay không?”Vân Chiêu ngó qua đống mỹ nhân đồ chất cao như núi: “ Đó là quyền của ngươi, ta lý nào lại không cho phép, thế nhưng không được nói ra chức vụ của ngươi, không được lấy danh nghĩa thư viện Ngọc Sơn, chỉ bằng vào tài học của ngươi, chinh phục được bao nhiêu cho ngươi bấy nhiêu, ở phương diện này ta luôn cởi mở.”Từ Ngũ Tưởng húc đầu vào bàn kêu lên: “ Huyện tôn, thế không công bằng.”“ Không phải ngươi tài hoa ngút ngàn, ba bước một kế, bảy bước một mưu, thiên hạ trong cả lòng bàn tay, ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa sao? “ Vân Chiêu hiếm có cơ hội mỉa mai tên này: “ Tướng mạo tuy kém một chút, nhưng dựa vào ba tấc lưỡi nát, làm gì mà chả hạ được vài mỹ nữ ngu xuẩn.”Từ Ngũ Tưởng thống khổ nói: “ Mỹ nhân chỉ cần nhìn mặt ti chức là lùi xa ba bước, làm gì có cơ hội cho ti chức nói gì?”“ Đa Đa là mỹ nhân trong mỹ nhân, khi đi học chẳng phải thân thiết với ngươi lắm sao? Có bao giờ kỳ thị các ngươi đâu.”“ Đa Đa sư tỷ ôm một con chó nghe lời cũng cười hớn hở, tỷ ấy là sư tỷ, với tỷ ấy mà nói, ty chức hay đệ đệ tỷ ấy và chó cũng chẳng khác nhau là bao, dù tướng mạo thế nào cũng không để ý.
Đám mỹ nhân đó thì khác, bọn họ nhìn thấy mặt ti chức là chạy rồi …”“ Dù sao thì ta cũng không cho các ngươi báo thân phận, không cho dùng thân phận quan viên tiếp cận những nữ nhân đó, nếu mà ta nghe thấy có chuyện dùng quyền thế uy hiếp, ngươi chuẩn bị làm tổng quản thái giám của ta đi, ha ha ha ...!“ Vân Chiêu chắp tay sau lưng bước đi, tâm trạng rất tốt, hôm nay thế nào cũng ăn thêm vài bát cơm:Đám xấu xí thông minh của thư viện Ngọc Sơn từ lâu đã thèm khát những mỹ nhân được lựa chọn tỉ mỉ từ các nơi trong thiên hạ này.Với trí tuệ của họ, không thể không dự liệu được huyện tôn sẽ ra cấm lệnh.Nếu là chuyện khác, huyện tôn không cho thì không làm nữa là được, có điều chuyện này thì khác, vì liên quan tới mỹ nữ, liên quan tới kế hoạch cải tạo nòi giống của họ.
Chỉ cần huyện tôn không hoàn toàn chặn hết hi vọng, bọn họ sẽ nghĩ ra đường trăm cách khiến đám mỹ nhân bó tay chịu trói.Dù sao thì so với đám sói đói xấu xí đó, đám cung nga chỉ như con cừu xinh đẹp lạc bầy thôi.Trong huyện thành Lam Điền có một dịch quán cực lớn.Đây là dịch quán của quan gia, một nửa dùng để chiêu đãi thương cổ vùng ngoài từ xa tới, một nửa phục vụ quan viên ở vùng đất lệ thuộc tới huyện làm việc.Lần này vì Tào Hóa Thuần mang tới hơn nghìn cung nga, cho nên chủ bạ Lưu Tham đã dọn trống dịch quán, chuyên môn dùng để bố trí những cung nga yểu điệu này.Đột nhiên xuất cung, lại còn từ kinh thành tới Quan Trung xa xôi, những nữ tử đó lòng tràn ngập sợ hãi, không biết tiếp theo vận mệnh mình sẽ ra sao?Mặc dù quý phụ huyện Lam Điền thưởng có 5 đồng bạc trông rất đẹp mắt, các nàng chỉ biết cất giấu thật kỹ, không dám tiêu, càng không dám rời khỏi tòa dịch quán này đi xem thế giới bên ngoài.Nhiều năm sống trong cung, cái nơi mà mỗi bước chân dài bao nhiêu cũng có quy củ, giờ nghe âm thanh huyên náo ở ngoài dịch quán, tựa hồ náo nhiệt vô cùng, các nàng chỉ dám ngồi trong phòng khao khát.Khi Lưu Như đi vào viện tử, mấy tiểu cung nữ đang đá cầu ngoài sân liền dừng lại, nhanh chóng xếp thành một hàng ngang, khom lưng đợi nữ nhân trông rất có uy của người bên trên huấn thị.Lưu Như nhặt quả cầu lên, tung nhẹ lên không, đá vài cài, sau đó hất thật cao lên không, định ngả người đón lấy, nhưng hụt mất, tiếc nuối nói với một tiểu cung nữ tuy cúi đầu nhưng mắt len lén nhìn nàng đá:” Khi ta bằng tuổi ngươi chắc chắn không hụt, bây giờ thì không được rồi, mắt không đủ nhanh, người cũng không đủ