Vân Chiêu tới được đại thư phòng thì đám bí thư giám đã gấp rút soạn thảo đủ loại văn thư đợi y, y nhanh chóng xác nhận lại các loại quân lệnh, dùng ấn đóng lên đó.Bỗng nhiên thấy chân ấm âm, cúi đầu xuống mới thấy Tiền Đa Đa ngồi dưới đất đi giày cho mình, còn Phùng Anh thì đứng bên mặt đầy áy này.Đầu gối, khuỷu tay đau buốt, Vân Chiêu cắn răng đỡ Tiền Đa Đa lên, đặt nàng vào chỗ mình, nói với Phùng Anh: “ Ta là trượng phu, có lý nào lại vứt bỏ thê tử mang thai bỏ chạy trước.”Phùng Anh vén ống tay áo Vân Chiêu lên, nàng là con nhà võ kiểm tra thấy thâm tím, không đáng ngại, xoa cho y ít cao trắng:” Thê tử không còn thì cưới người khác, chàng không còn, huyện Lam Điền nguy trong sớm tối.”Vân Chiêu thở dài không nói gì thêm, mắt nhìn ra xa, chi hi vọng tâm chấn không phải ở huyện Lam Điền.Đại thư phòng này là nơi kiên cố nhất Đại Minh, Vân Chiêu ước chừng trận động đất khoảng 5,6 độ vừa rồi chưa thế gây ra nguy hại cho kiến trúc của nó, dù là thế vẫn không dám để Tiền Đa Đa và Phùng Anh ở bên trong, dẫn các nàng ra sân.
Không bao lâu sau đại trướng trung quân đã dựng xong, đưa các nàng tới đó.Trận động đất vừa rồi khiến cả tường bao vững trãi của đại trạch viện đổ sập, nhà cửa bách tính làm bằng đất rất khó nói.Tiếng khóc ngoài kia liên tục truyền vào lều, Vân Chiêu sốt ruột đi đi lại lại không an nhàn phút giây nào.Đã hai canh giờ trôi đi từ lúc xảy ra động đất, tín sứ của các quân viên phụ cận thành Ngọc Sơn chạy tới, báo cáo sơ bộ tình hình thiên tai.Ai ngờ nơi gặp thiên tai nặng nhất là thành Ngọc Sơn.Tới ngay cả huyện thành Lam Điền cũng không tổn thất quá nghiêm trọng, còn ở trong thành Ngọc Sơn, hơn trăm ống khói lớn sập mất ba thành, nhà cửa bách tính sập hơn 400 cái.Quan Tinh Đài trên thư viện Ngọc Sơn bị hủy hoàn toàn, quá nửa kiến trúc bị núi sụt lở vùi lấp, chưa thống kê hết người mất tích.Tâm chấn có vẻ xuất phát từ sâu bên trong Tần Lĩnh, đó là may mắn trong bất hạnh.Khi trời sáng, Vân Chiêu lên cổ lâu, nhìn khắp bốn phía, thành Ngọc Sơn mỹ lệ đã bị phá hủy nghiêm trọng, nhất là khu nhà ở cũ, càng gần như không còn gì.Còn khu nhà ở mới ở phía bắc, tuy đổ tường, rơi ngói, nhưng vẫn còn hoàn chỉnh.Khu nhà cũ thì toàn là nhà đất mái ngói, mấy ngăm qua người Vân gia trang tử đều có tiền rồi, đa phần xây nhà mới, do tiết kiệm cùng hoài niệm, ở lại khu nhà cũ đều là người già cả.Hơn trăm người bị thương đã được đưa ra khỏi nhà, r3n rỉ trên đường, nhân số tử vong không nhiều.Lúc này năng lực tổ chức mạnh mẽ của huyện Lam Điền được thể hiện.Phàm là người nhà cửa không tổn hại mấy, bất kể là người giàu hay người nghèo, quan viên hay thương cổ, đều tới chỗ bị sụp đổ tìm kiếm, hi vọng người dưới đống đổ nát để được cứu chữa sớm nhất.Tiền Thiểu Thiểu vận chuyển tảng đá đi, hoan hỉ hô to:” Còn sống còn sống.”Mọi người mừng rỡ chạy tới, thấy con lợn rừng lớn ở dưới bức tường đất vẫn ủn ỉn vui vẻ, tất cả lườm hắn một cái tản ra.Con lợn rừng mẹ không hổ là sống qua bao kiếp nạn, đủng đỉnh dẫn ba đứa con đi kiếm ăn, không ai không cảm thán, đúng là phúc tinh của thành Ngọc Sơn.Hơn sáu nghìn người lục lọi tìm kiếm trong trang tới khi chắc chắn không ai bị vùi lấp mới mở rộng tìm kiếm ra ngoài.Vân Chiêu ngồi trên tảng đá lớn, mở ống nước tu một hơi:” Trận động đất này mà mạnh một chút nữa thôi thì đủ để hủy hết thành quả chúng ta kiến thiến bao năm qua, thực tình, lúc đó ta rất sợ.”Tiền Thiểu Thiểu phủi bụi trên người:” Đệ thì không sợ, đây chỉ là thiên tai, không phải nhân họa, bách tính vẫn sẽ đi theo huynh, chúng ta có quân đội, nơi này bị phá hủy chúng ta đi chỗ khác, chỉ cần ba năm thôi, chúng ta gây dựng một huyện Lam Điền khác.
Chỉ cần huynh còn sống, huyện Lam Điền không diệt vong được.”“ Diệt vong thì không, nhưng huyện Lam Điền xây dựng lại không thể bằng huyện Lam Điền bây giờ, công sức của mọi người sẽ uổng phí, vì thế chúng ta nhanh chóng tiêu trừ tổn thất thiên tai gây ra.”Đến chập tối, mọi chuyện đã ổn định hơn, Vân Nương cũng đón Tiền Đa Đa, Phùng Anh tới lều của mình, dù sao đại trướng trung