Lão Hồi Hột họ Mã, tên không rõ, có lẽ ông ta không có tên, mà càng có khả năng là ông ta không muốn nói.
Chuyện này cũng thường thấy trong đám tạo phản thôi, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung thời mới tạo phản cũng dùng phỉ hiệu, chỉ đến khi thực lực cường đại mới dùng tên thật, hoặc là đặt cho mình một cái tên nho nhã có văn hóa hơn.
Lão Hồi Hột không làm như thế, cho dù ẩn cư ở Phục Ngưu Sơn, ông ta vẫn kiên trì tín ngưỡng của mình, tên cũng vẫn là Lão Hồi Hột, có điều ở Đại Minh, mọi người cứ thấy người Hồi là gọi như thế, cho nên cũng không gây chú ý.
Khi Lý Định Quốc, Trương Quốc Phượng cùng với những hộ vệ tới phủ Lão Hồi Hột thì đang lúc giữa trưa, cái trang viên không lớn, cũng chẳng đẹp, cơ hồ là quần thể kiến trúc do cỏ tranh, gạch mộc xây lên, quay lại bằng bức tường chỗ đất chỗ đá chỗ cắm lưa thưa vài thanh củi gọi là có, cổng làm bằng củi nốt.
Trước cửa có dóng suối nhỏ, đối diện với suối nhỏ là trăm mẫu ruộng, từ lương thực sinh trưởng lưa thưa trong ruộng thì có thể nhìn ra đất đai ở đây chẳng phải là tốt, chắc là do khai hoang chưa lâu, muốn biến thành ruộng ruộng tốt thì phải cần nhiều năm bốn phân, dày công chăm đất mới được.
Liên tục nhiều ngày bôn ba, cho dù là Lý Định Quốc cũng có chút mệt mỏi, mười mấy người rửa mặt bên suối, ngồi dưới tán cây lớn như cái ô, đợi người ta mở cửa ra chào khách.
Không bao lâu sau một đại hán râu xồm đẩy cửa củi ra, gầy mà cao, hai tay cảm giác đặc biệt dài, áo cộc, chân đất, không có vũ khí vẫn chẳng hề sợ hãi tới thẳng trước mặt Lý Định Quốc được mười mấy hộ vệ vũ khí đầy đủ vây quanh:” Tiểu Úy Trì, Bát đại vương lệnh ngươi tới lấy mạng ta sao?”Lý Định Quốc ngạc nhiên, không nghĩ mấy năm mới gặp Lão Hồi Hột lại hỏi cây này:” Vì sao ông lại nghĩ thế?”Lão Hồi Hột hừ một tiếng:” Vân Chi Nhi tới đây một lần hơn tháng trước, bị ta đánh chạy rồi.
”“ Ngả Năng Kỳ tìm ông làm gì?”“ Còn làm gì nữa, muốn chiêu lãm cựu bộ, quay lại dưới trướng Bát đại vương, bán mạng cho ông ấy.
”Trương Quốc Phượng xen mồm vào:” Sao không đi, ông muốn tự lập à?”Lão Hồi Hột trừng mắt lên:” Phi Thiên Diêu Tử, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta.
”Lý Định Quốc cười ha hả:” Nói thế tức là ông chuẩn bị chết già ở đây sao?”“ Thì sao nào, nữ đại vương trên núi là người không tệ, đòi cống nạp rất ít lương thực, nếu như ở lại đây có thể sống được, cần gì phải triệu tập nhi lang đi nạp mạng.
Tiểu Úy Trì, ngươi là người tốt hiếm có dưới trướng của Bát đại vương, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta không theo Bát đại vương nữa đâu, ngươi giết ta đi, đừng làm hại người khác.
“ Lão Hồi Hột nhìn hộ vệ dũng mãnh bên Lý Định Quốc, không hề tỏ ra sợ hãi, ông ta sống đủ rồi:Lý Định Quốc nghe ông ta nói chuyện như thế thì tò mò lắm:” Đã bao lâu ông không xuống núi rồi?”“ Trong núi không có tháng năm.
” Lão Hồi Hột nhẩm tính một hồi mà không ra liền hỏi lại:” Lần cuối gặp ngươi là bao giờ thế? Ta từ khi tới đây không màng chuyện bên ngoài nữa, khai hoang trồng cấy, ba năm chưa?”“ Gần bốn năm rồi.
” Lý Định Quốc lắc đầu liên tục, đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong thời gian đó, một lời khó nói hết: “ Thôi, giết dê đi, làm cho ta chậu thịt dê, trên đường chưa kịp ăn, chúng ta thong thả nói chuyện.
”“ Muốn có dê cũng được thôi, nhưng nói trước, muốn ta về chỗ Bát đại vương là không xong đâu.
”“ Không phải chuyện đó, có người ý đồ với Ninh Hạ, ông mà không xuất sơn, đồng tộc của ông sẽ chết thảm lắm, ông có muốn tiếp tục thờ thần của ông, sợ là cũng không còn cơ hội.
”Lão Hồi Hột cười nhạt:” Tộc ta an cư đã gần hai trăm năm, cũng thấy nhiều anh hùng hảo hán, ai làm được gì họ chứ?”Lý Định Quốc nói:” Vân Chiêu huyện Lam Điền thì sao?”“ Làm gì có chuyện đó, tuy ta không xuất sơn, nhưng cũng biết Vân thị giờ đã chiếm hữu cả Quan Trung, thành người giàu nhất thiên hạ rồi, đâu cần vùng biên tái nghèo khổ?” Lão Hồi Hột không tin:” Nếu muốn tiền tài hoặc lương thực, rời Đồng Quan là ra Hà Nam bao la bằng phẳng, y đi Thục đạo là tới thiên phủ chi quốc, y hướng nam tới Hồ Nam là quê hương cá thóc, chứ lên bắc làm gì?”“ Ài,