“ Ta chỉ mới ẩn cư có bốn năm mà quân đội ngoài kia đã biền thành thế này rồi sao? “ Lão Hồi Hột nhìn đội quân trước mắt mà như rơi vào giấc mộng, dù ông ta đích thân thử qua vũ khí, xem bọn họ diễn luyện, vẫn thấy quá mức hoang đường:Lý Định Quốc quay đầu nhìn Ngọc Sơn cao tới tận mây: “ Đừng ngạc nhiên, số vũ khí này chưa tới năm năm nữa sẽ bị thay thế bằng thứ gọn nhẹ hơn, mãnh mẽ hơn.
Ta nghĩ, tới khi đó huyện Lam Điền cũng tới lúc thống nhất thiên hạ rồi.”Lão Hồi Hột rên siết:” Giờ các ngươi cũng đã rất cường đại, vì sao còn chưa xuất quan? Đi làm khó đám nghèo khổ bọn ta làm gì?”Trương Quốc Phượng từ phía đội ngũ thong thả đánh ngựa về:” Bọn ta càng cường đại, thời gian thống nhất thiên hạ càng ngắn, bách tính càng ít chịu chiến hỏa.
Lão Hồi Hột, ông nên cảm thấy may mắn vì đến với đội quân này trước, hãy nói với tộc nhân của ông, lần này mục đích của bọn ta là bình định Hà Sáo, biến nơi đó thành kho lương của tây bắc.”“ Đồng thời cũng nói với tộc nhân của ông, đừng có nảy ra ý đồ phản kháng, nếu đại quân bị tấn công, các người sẽ phải trả giá gấp nghìn lần, ông có thể coi như đây là lời cảnh cáo.”Đại quân xuất chinh, Vân Chiêu không tới tiễn chân, chỉ có bí thư giám Dương Hùng thay mặt Vân Chiêu tới đọc lệnh cho phép đại quân được rời khỏi quân doanh Phượng Hoàng Sơn.
Hai ngày trước đại quân lên đường, Giải Trại đã gặp mặt nói chuyện với từng quan quân.Hiệu lệnh hành quân vang lên, du kỵ rời quân doanh, tiếp đó là đội quân sắt thép đen xì xì từ đại doanh đổ ra, men theo con đường rộng lớn tới thẳng phủ Duyên An.Lão Hồi Hột ngồi trên xe quân nhu, nhìn đội quân không thấy đầu, không thấy đuôi, nhưng ông ta nhìn thấy trước được hậu quả nếu cả tộc tham dự phản kháng đội quân này.Trương Quốc Phượng nói không sai, chống lại đội quân này chỉ có chết.Đại quân đi không lâu, chừng nửa tiếng sau có một đám người trẻ tuổi mặt mày non choẹt cười hì hà kéo vào quân doanh hùng vĩ, vừa đi vừa bàn luận sôi nổi, họ chính là tân binh vừa tuyển mộ năm nay.Vừa đi tới sân rộng thì gặp một đám lão tặc Vân thị tay cầm roi da đợi sẵn, quan niệm của bọn họ rất đơn giản, tân binh mới đến tất nhiên là khó bảo, phải đánh cho chúng sợ, chúng mới ngoan ngoãn tiếp nhận quân lệnh.Tới khi tân binh vượt qua được kỳ huấn luyện cơ bản, Vân Chiêu với sức hút cá nhân mạnh mẽ sẽ gặp mặt trò chuyện với đám quân tốt, điều này có nghĩa là cuộc đời tân binh như địa ngục đã kết thúc.Thành lập quân đoàn của Lý Định Quốc đã tiêu hao nửa kho vật tư của huyện Lam Điền, Vân Chiêu hi vọng đội quân đó có thể đem về thu nhập phong phú.Mộng tưởng của Vân Chiêu là gây dựng lên đội quân vô địch, thực tế theo đuổi cả đời của y sẽ là một đội quân hòa vốn, vì quân đội Lam Điền thực sự là quá tốn kém, một nơi giàu có như huyện Lam Điền cũng phải mất ba năm mới có thể thành lập một quân đoàn.Khi Dương Hùng về thì Vân Chiêu đang bế trưởng tử Vân Chương đi dạo trong đại thư phòng, từ khi đứa bé này đầy tháng, Vân Chiêu mỗi ngày bế nó nửa canh giờ, chưa bao giờ gián đoạn.Tất nhiên là có yếu tố yêu con trong chuyện này, nhưng nguyên nhân là y muốn bồi dưỡng tình cảm cha con từ khi con còn nhỏ.Các nhân vật lớn khác xưa nay ở vấn đề con cái chỉ sinh ra chứ không nuôi, lúc cao hứng thì xem con cái như đồ chơi, lúc không vui thì coi như thứ trút giận, khiến con cái họ lớn lên không có chút tình cảm cũng như tín nhiệm nào với cha mình, khi tranh giành quyền lực, dù dùng thủ đoạn ám sát hay hạ độc cũng chẳng ngại.Thế gia đại tộc tới hoàng tộc không có khái niệm cha con, vì cha con không có giao lưu, chỉ muốn thông qua dạy (Hiếu kinh) để mong cha hiền con hiếu, đúng là nực cười nhất trên đời.Vân Chiêu để ánh nắng mặt trời chiếu lên đứa con nhỏ bé, điều này rất có lợi cho nó.“ Huyện tôn, Lý Định Quốc lên đường rồi