Có rất nhiều chuyện mà một người mang tư duy hiện đại như Vân Chiêu không thể hiểu được.Đại hộ kỳ thực không hề sợ thương cổ, không sợ quan phủ, mà bọn họ sợ nông dân.
Đối với những nông dân, đại hộ vĩnh viễn mang theo sự cảnh giác.Mà thực ra thì không chỉ đại hộ, mà cả quan phủ, thậm chí cả thương cổ cũng thế...Vì vậy mà sự cảnh giác diễn ra thời gian dài dễ biến thành bóc lột tàn khốc, cuối cùng dẫn tới thúc đẩy sự diệt vong của một thời đại.Vẻn vẹn nhìn từ các triều đại đa phần là bị hủy trong khởi nghĩa nông dân là nhìn ra được, nông dân mới là kẻ khống chế tuyệt đối thế giới này.Bọn họ tự có giá trị quan riêng, có nhận thức của mình về thế giới, lúc thì ấm áp tới mức làm người ta rơi lệ, khi thì tàn khốc khiến người ta lạnh lưng.
Lúc ngoan ngoãn vâng lời tới mức làm người ta phải giận họ kém cỏi, lúc thì lại hung dữ như ngọn lửa, đi tới đâu hủy diệt tới đó.Tất cả mọi người đều biết loạn thế sắp tới, nhưng không ai hiểu hơn Vân Chiêu, ngày tháng sắp tới sẽ tàn khốc đáng sợ cỡ nào.Đây là một đám người thân mang chí bảo mà lại không tự biết.Nhà Vân Chiêu gần như là một đại tộc kiểu tự cấp tự túc điển hình, nếu muốn xây dựng nhà, có thể dễ dàng tìm được thứ cần thiết ở Vân thị.Chỉ là, xây nhà như thế nào?Một đám thiếu niên ngồi trên mảnh đất trống vừa dọn ra của nhà Vân Thư, Vân Quyển, đối diện với đống vật liệu xây nhà mà thộn mặt không biết phải bắt đầu từ đâu, đám người lớn xung quanh chỉ trỏ cười cợt.Đang vô kế khả thi thì Từ tiên sinh dẫn con chó vàng thong thả đi tới, nách ông ta kẹp một cuốn sách, không thèm để ý tới đám học sinh đứng lên thi lễ, bước thẳng qua mặt chúng, chỉ là không cẩn thận để rơi một cuốn sách.Vân Chiêu nhanh chóng nhặt sách lên, mắt tiễn tiên sinh đi xa mới xem tên sách ( Cách thức xây dựng)! Thế nhưng y chẳng kịp mừng, lật xem một lúc, thấy đầu óc thậm chí còn u mê hơn trước...!Cổ nhân giảng giải kỹ thuật không chỉ nói cho đàng hoàng, quá nhiều thứ cần trí tưởng tượng mới hình dung được.Còn may có hai tờ giấy trong sách rơi ra, trên đó có bản vẽ đẹp mắt.Vân Chiêu lại cám ơn đôi mắt trí tuệ của mẹ, lần nữa cám ơn một vạn lượng không tồn tại của mình, sau đó gọi đám trẻ con tới, dựa theo các bước trên bức tranh, bắt đầu xây nhà.Khi trời tối một đám thiếu niên lấm lem bẩn thỉu bụng reo ùng ục chẳng có cái gì ăn nhưng đứa nào đứa nấy vui vẻ phấn chấn, ai về nhà nấy, chỉ để lại Vân Quyển, Vân Thư muốn trông nhà mình.Từ khi cột trụ đầu tiên được đóng chắc xuống đất, hai huynh đệ nhà này liều mạng làm việc, rõ ràng là đã đói tới mờ mắt, bọn chúng vẫn cắn răng kiên trì...!Bọn chúng rất muốn một căn nhà thuộc về mình, sẵn lòng vì nó mà hi sinh tất cả.Vân Chiêu về tới nhà thì đã biến thành người bùn rồi, ngay cả hai con ngan cũng chê y bẩn thỉu, không thèm mổ.Ngồi ở ngưỡng cửa cởi quần áo ướt, Vân Chiên mệt mỏi cực độ.Mẹ đi tới tay cho y bộ quần áo sạch sẽ, nhìn nhi tử một lượt, sau đó lau mặt cho y như lau dưa hấu, từ thủ pháp lau dưa hấu của mẹ, Vân Chiêu có thể cảm thụ được mẹ giận dữ thế nào.“ Tư vị trộm đồ chính nhà mình thế nào?”“ Đang yên lành thì chuốc lấy một bụng tức ạ.”“ Sao, biết mình thiệt rồi à?”“ Không thiệt ạ, chỉ cần xây nhà lên rồi, sau này con muốn huynh đệ Vân Quyền làm cái gì, bọn chúng sẽ làm cái đó, chắc là có thu hoạch lớn.”“ Nếu một mực ban ơn cho người ta, chỉ nuôi ra được đám vô ơn bội nghĩa, còn phải biết đầy đủ ân uy hiểu chứ?” Vân Nương tựa cười tựa không nói: “ Thế nên mẹ sẽ giúp con một tay đây, chuẩn bị ăn đòn chưa, lần này mẹ không nương tay đâu đấy.”Vân Chiêu nuốt nước bọt, biết không thoát mà, tranh thủ chút an ủi tâm lý: “ Mẹ, nhớ đánh Vân Dương nặng vào nhé, hôm nay hắn làm việc hơi lười.”“ Ừ, biết rồi.”Vân Nương bế nhi tử mệt mỏi lên giường, Vân Chiêu nhìn cơm tối của mình chỉ biết thở dài, một bát cơm gạo kê và dưa muối.Sau khi tiêu