Văn Ngọc Sơn lo lắng nhìn thị tập phồn vinh, hàng hóa của hắn đã không còn là bao nữa, tới lúc này mà hắn vẫn chưa thấy Hàn Lăng Sơn đâu, nếu thêm ba ngày nữa mà không gặp được, hắn về trong quan, báo cáo tin tức Hàn Lăng Sơn biến mất.Bầu trời lất phất tuyết rơi, lông mi Văn Ngọc Sơn phủ trắng sương lạnh, mũ da chó kéo thật thấp, buộc chặt hai tai, toàn thân vẫn lạnh cóng, trong lòng hắn lại đang bốc hỏa, sốt ruột hết sức.Khi Hàn Lăng Sơn thân choàng áo da gấu, đội lệch mũ lông gấu, chân đi giày cao tới bắp chân bằng da hươu, đai lưng da trâu to bản, khệnh khạng xuất hiện trong tầm mắt, Văn Ngọc Sơn thiếu chút nữa không nhận ra, đến khi Hàn Lăng Sơn làm kỳ hiệu quen thuộc của thư viện, hắn kém cỏi rơi nước mắt.Hai người đi sát qua vai nhau, một cuộn giấy đút vào lòng Vân Ngọc Sơn, đồng thời giọng nói truyền vào tai hắn: “ Rời khỏi Bạch Thành Tử ngay lập tức, không nấn ná, không chậm trễ.”Văn Ngọc Sơn còn chưa kịp lau khô nước mắt đã ra lệnh cho đám hỏa kế: “ Thu thập hàng hóa, chúng ta đi thôi, tuyết bắt đầu rơi rồi, nếu không đi thì khó về lắm.”Đám hỏa kế theo Văn Ngọc Sơn tới Liêu Đông không thắc mắc gì hết, mau mắn dọn dẹp, với bọn họ mà nói sớm rời khỏi chỗ quỷ quái này thì tất nhiên ai chẳng muốn, vì thế trước buổi trưa thương đội của bọn họ đã rời Bạch Thành Tử.Cho tới khi quay đầu lại nhìn thị tập bao phủ hoàn toàn trong tuyết trắng, ngồi trên xe ngựa rồi Văn Ngọc Sơn mới mở cuộn giấy ra, mở đầu là tiêu đề ( Thiển luận làm sao khơi lên đầu tranh giai cấp ở Liêu Đông), phía dưới là tiêu đề phụ, đả kích thương cổ người Hán từ đó đạt mục đích tước giảm thực lực Mãn Châu.Càng xem máu trên người hắn càng đông cứng, vì hắn biết Hàn Lăng Sơn định làm gì rồi, tên khốn máu lạnh đó một khi ra tay chỉ có mục tiêu phía trước chứ không quan tâm tới thứ khác, Văn Ngọc Sơn hét to một tiếng:” Đi nhanh lên, phải nhập quan trước thương đội khác, chúng ta tranh thủ kiếm một khoản tiền, mau mau.”Tuyết mỗi lúc một lớn, giao dịch diễn ra càng thêm khẩn trương, tuyết nơi này một khi đã rơi là liên miên không ngừng, không nhanh nhanh hoàn thành giao dịch sẽ có vấn đề lớn.Ở một góc kín gió, có gần trăm người lại đang đợi tuyết càng lớn hơn nữa.“ Đao chuẩn bị chưa?”“ Có cả rồi!”“ Đuốc?”“ Đầy đủ hết.”“ Túi thì sao?”“ Mỗi người hai cái.”“ Chúng ta cứ giết từ bên này sang biên kia rồi giết ngược lại đến khi đầy hàng rồi về.”“ Nói vớ nói vẩn, không thể giết xuyên qua chợ được, thương đội ở đây đều có hộ vệ cả, một khi để bọn chúng bám lấy, kế hoạch sẽ thất bại, cứ nghe Tô Hợp Thái nói sao đã.”Tên Kiến Châu thông minh nhất hừ một tiếng, khung cảnh hỗn loạn liền lắng hẳn xuống, tất cả nhìn Hàn Lăng Sơn.Hàn Lăng Sơn đá tên định giết từ đầu này tới đầu kia chợ:” Cướp nấm với quả thông thì được mấy đồng, tốn thời gian của chúng ta, ta dẫn các huynh đệ đi làm việc này là để ăn sung mặc sướng, chứ không phải đưa các ngươi vào chỗ chết.”“ Đúng đúng, Tô Hợp Thái nói có lý lắm, các ngươi nghe vào.” Tên bị ăn đòn trở giọng rất nhanh:“ Chúng ta chưa tới 100 người, thế nên không thể phân tán được, đồng thời phải nhắm vào thương đội giàu nhất, như thế mới có thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền nhất trong thời gian ngắn nhất.” Hàn Lăng Sơn nhìn đám người đang đớp từng lời của mình như gà mổ thóc:” Mã Sở Khoa, Tất Nhị Đại, Ba Ngạn, Bạch Sở Khoa, các ngươi giỏi bắn cung nhất, tìm chỗ cao đứng bắn chi viện cho các huynh đệ.
A Lâm A, Bỗ Lỗ Khảm, Đạt Cáp Tô thêm vào ta phụ trách xung phong ....!Đa Long, Đạt Sơn dẫn mười người cướp ngựa của thương cổ, càng nhiều càng tốt, số còn lại phụ trách hậu lộ ...”“ Đừng có bạ cái gì cũng lấy bừa bãi, có vàng thì đừng lấy bạc, có bạc thì đừng lấy đồng, nhân sâm và lụa là thứ đáng giá, đừng bỏ phí, không tham những thứ to nặng, cướp một vụ này đủ cho chúng ta khoái hoạt một năm.
Mẹ nó chứ, tên ngu xuẩn Đỗ Phú hại chúng ta mất hết tất cả, chúng ta phải tự đoạt lại những thứ thuộc về mình, không thể chờ người