Nhìn thấy khí thế của đứa bé này, Vân Chiêu cảm giác như thấy ảo ảnh, cảnh đứa bé này nhiều năm sau ở tuổi thiếu niên đứng ở công đường chỉ mặt mắng nhiếc Hồng Thừa Trù đã đầu hàng Mãn Thanh, tới khi bị đưa ra vẫn ngẩng cao đầu, khiến đao phủ run tay không dám nhìn vào mắt.Chính đứa bé này, khi tuổi lên 10, hai lần thoát khỏi tên lão tặc kinh nghiệm sống đầy mình như Lương Tam, ép Lương Tam phải dùng tới lực lượng bí mật của huyện Lam Điền ở Giang Nam để bắt về.Cho dù là thế đứa bé tính tình cương liệt này vẫn lấy cái chết ra dọa, làm Lương Tam cũng phải thất kinh không thôi, lấy Vân Chiêu, thần tượng của thiếu niên ra dụ mới khó khăn lắm mới được vị tiểu gia này tới huyện Lam Điền.Vân Chiêu sau khi hỏi kỹ Hạ Hoàn Thuần quá trình giết ba nha tử kia, liền quyết đoán thu nhận nó làm đệ tử, hơn nữa đời này cũng chỉ định có một đệ tử thôi.
Vì giữ đứa bé này ở lại huyện Lam Điền, Vân Chiêu không ngại hạ mình viết cho Hạ Duẫn Di một phong thư, nói mình đã thu nhận Hạ Hoàn Thuần làm đệ tử.Với tính cách Hạ Duẫn Di, ắt cực hận Vân Chiêu, có điều Vân Chiêu không thèm để ý, y cực kỳ thích đứa bé này.Thời đi học y từng đọc ( Đồng Khu Ký Truyện), bây giờ gặp được đứa bé trong hiện thực, làm sao không thích đứa bé cơ trí này.Thêm vào thương cảm cho đứa bé này anh hùng mất sớm, Vân Chiêu thấy mình cướp đứa bé này từ tay Hạ Duẫn Di chẳng có gì sai.Mười ngày sau đó, bất kể Vân Chiêu đi đâu cũng mang theo đứa bé này.“ Tiên sinh thực sự tám tuổi đã làm huyện lệnh à?” Hạ Hoàn Thuần lấy lòng đưa miếng táo lên miệng Vân Chiêu để y cắn, ngửa mặt đợi trả lời:“ Đương nhiên.” Vân Chiêu cắn một miếng, thấy chua nhăn mặt, tiện tay đưa cho Tiền Đa Đa:“ Tiên sinh thực sự đốt hết giấy vay nợ trong nhà rồi à?”Vân Chiêu thở dài:” Đốt hết rồi, tiếc thật, bọn họ nợ nhà ta rất nhiều tiền.”“ Tiên sinh có thể đốt lần nữa không?”“ Không được, đốt lần đầu là do lịch sử tạo thành, lần thứ hai, chúng ta đã cung cấp hoàn cảnh cho họ giàu có, kết quả bọn họ sống quá tệ, nếu đốt lần nữa thì sẽ sinh ra rất nhiều kẻ lười.”“ Vậy thì tiên sinh đốt có bị mẹ đánh không?” Những câu hỏi của Hạ Hoàn Thuần tựa hồ không bao giờ chấm dứt, lúc nào nó cũng ngước đôi mắt đen láy lên hỏi, bên trong tựa chứa vô vàn hiếu kỳ:“ Không, mẹ ta rất ủng hộ ta.” Vân Chiêu xoa cái đầu tròn của đứa bé này:” Hãy viết thư cho cha ngươi, bảo với ông ấy là đã bái làm môn hạ của ta rồi, cho ông ấy yên tâm.”“ Không đâu, ông ấy sẽ liều mạng với tiên sinh đấy.”“ Không thể nào, vì ông ta không đánh lại ta, không chửi được ta, thuộc hạ của ta nhiều như lông trâu, ta hạ lệnh một tiếng, bọn họ có thể nhổ nước bọt nhấn chìm cha ngươi, cho nên ông ấy không dám tranh với ta.”Hạ Hoàn Thuần khẳng định chắc nịch:” Không đâu, dù tiên sinh có lợi hại tới mấy, cha con cũng sẽ không bỏ qua tiên sinh.”Vân Chiêu dùng một ngón tay nâng cằm Hạ Hoàn Thuần lên:” Hôm nay ta dạy ngươi bài đầu tiên, nội dung là ...!Khi gặp chuyện năng lực không làm được, người quân tử nên phát huy sở trường tránh sở đoản, lặng lẽ chờ đợi, tính cho tương lai.”“ Không đúng, cha con nói, Khổng nói thành nhân, Mạnh nói thủ nghĩa, khi tay gấu và vây cá không thể kiêm toàn, vậy thì chết cũng giữ lấy nghĩa.” Hạ Hoàn Thuần ương ngạnh phản bác:Vân Chiêu quay đầu nhìn Tiền Đa Đa:” Nàng muốn một trượng phu thua trận chạy về hay là một trượng phu xả thân vì nghĩa?”Tiền Đa Đa chống cằm xem màn đối đáp của hai sư đồ, cười hì hì:” Chỉ cần chàng về thì thế nào cũng được.”“ Thế đấy, nghe rõ chưa?” Vân Chiêu lại xoa đầu Hạ Hoàn Thuần:” Đi, ta dẫn ngươi đi xem một số thứ hay ho.”Hạ Hầu Thuần thuần thục cõng Vân Chương lên lưng, chuẩn bị đi theo Vân Chiêu.Tiền Đa Đa phì cười, đỡ lấy Vân Chương bế xuống:” Tới nhà ta làm học sinh không cần phải làm chuyện lặt vặt này.”Vân Chiêu chắp tay đi trước, Hạ Hoàn Thuần chân ngắn hơn nhưng nó rất ương bướng, bám sát không để tụt lại bước nào.Dương Hùng thi thoảng quay đầu nhìn Hạ Hoàn Thuần, hắn không hiểu vì sao huyện tôn lại thu đứa bé vô danh này làm học sinh, với địa vị của huyện tôn bây giờ, chỉ cần nhận học sinh thì đứa học sinh đó ắt đường mây rộng bước, đứa bé này có gì được huyện tôn ưu ái cho tương lai gấm vóc như vậy?Phòng triển lãm quân đoàn ở núi trọc, nơi này có quần thể mộ rất lớn, cũng có cái linh đường trong đó đặt linh vị của những anh linh chiến tử của huyện Lam Điền, cùng với vật kỳ niệm công tích.Đương nhiên nhiều nhất là đầu người được ướp cẩn thận.Rốt cuộc vẫn là trẻ con, nhìn thấy bao nhiêu đầu người như vậy không khỏi sợ hãi, song không bỏ chạy, nắm chặt ống tay áo Vân Chiêu đi vào phòng kỷ niệm.“ Tiên sinh, tất cả những kẻ này đều là ác nhân à?”“ Không nhất định, nhưng chắc chắn mỗi cái đầu trong đây đều là kẻ đáng chết.”“ Giờ con tin tiên sinh rồi, cha con