Hàn Lăng Sơn ghi nhớ từng lời Tôn Quốc Tín nói, tiếng chuông trong thành Thịnh Kinh đã vang lên, nhưng chân hắn không di chuyển được, đi lần này, không biết bao giờ huynh đệ họ mới gặp lại được, mặc dù Tốn Quốc Tín luôn tỏ ra bình đạm, nhưng hắn không đành lòng nhìn huynh đệ sống như vậy.Sống thế này khổ hơn hắn phải ăn tuyết nằm băng nhiều.“ Ta đi đây.”“ Ta tiễn ngươi.”Hai người một trước một sau rời thiên điện làm A Cổ sợ hãi, bất an theo sau, cứ mỗi bước lại khấu đầu một lần.“ Không cần tiễn nữa đâu.”“ Một chút nữa.”Hàn Lăng Sơn vào thành rồi, Tôn Quốc Tín đứng ở ngoài thành râu lâu không đi.“ Tô Hợp Thái, đại lạt ma thích ngươi như thế, ngài ấy có chịu giúp chúng ta không?” Bước lên ánh sáng cuối cùng trong ngày đi vào thành Thịnh Kinh, Lão A Cổ không nhịn được hỏi:Hàn Lăng Sơn vốn nghĩ mình là kẻ máu lạnh lí trí, chỉ có lý tưởng và mục tiêu, ra ngoài một thời gian, chẳng thấy chai sạn hơn mà còn giàu cảm xúc hơn trước.
Áp nỗi buồn trong lòng xuống, hắn tỏ ra kích động nói nhỏ: “ Lão A Cổ, từ nay đề sau ngươi là một kỳ đinh của Tương Lam Kỳ rồi.”“ Cái gì? “ Lão A Cổ vấp chân ngã lăn quay ra đất, sau đó ngã xuống đất, lập tức bật dậy, giọng run rẩy: “ Thật thế sao?”Hàn Lăng Sơn lấy từ bên trong ruột tượng ra một yêu bài bằng đồng đưa cho Lão A cổ: “ Đáng tiếc, chỉ có ba cái thôi.”Lão A Cổ run run đưa tay nắm chặt lấy yêu bài, ông ta không biết chữ, nhưng mà kiểu yêu bài này thì từng thấy rồi, không cần đọc được, ông ta cũng biết là thật.Ở Kiến Châu, chỉ có người đeo yêu bài nên bên hông mới là được coi là người, còn lại chỉ là a cáp ( nô lệ) mà thôi.“ Còn một cái yêu bài nữa, ông thấy đưa ai là hợp lý? “ Hàn Lăng Sơn dùng thừng nhỏ da trâu xuyên một tấm yêu bài buộc bên hông, cầm yêu bài cuối cùng hỏi:“ Không cho ai hết, thủ lĩnh cứ giữ đi.
“ Trên con đường tối tăm, mắt Lão A Cổ như lóe sáng, tựa hồ có một yêu bài rồi, ánh sáng trí tuệ của ông ta lập tức được khai phá: “ Trừ khi là lập công huân rất lớn mới được cho yêu bài này.”Hàn Lăng Sơn khẽ gật đầu, hắn quay lại nhìn cổng thành đã đóng lại, ở mảnh đất này chỉ có người ngoài thành kia mới là huynh đệ của mình.…………….
…………“ Ngươi không phải huynh đệ của ta.
“ Vân Dương cao ngạo ngẩng đầu lên dùng lỗ mũi nhìn Vân Chiêu, sau đó nói một câu làm Vân Chiêu rất muốn đấm hắn:“ Sao ta không phải là huynh đệ của ngươi nữa?”“ Ngươi đem hai huyện nghèo nhất của Hà Nam làm nơi tiếp tế cho quân đoàn của ta, lại không cho phép ta đụng chạm tới Lạc Dương.”Vân Chiêu thở dài: “ Không phải ta cấp ngân sách cho các ngươi rồi à? Đừng nói là ngươi tiêu hết rồi đấy.”Vân Dương ngồi xuống đối diện với Vân Chiêu, đặt mũ trụ lên bàn y: “ Cuộc diễn luyện cuối thu, ta tiêu không còn xu nào tiền ngươi cấp rồi.”Vân Chiêu day huyệt thái dương đang nhức vô cùng:” Một cuộc diễn luyện mà ngươi tiêu hết tới 5 vạn đồng nguyên a?”“ Bọn ta mới nghiên cứu là một loại chiến thuật pháo mới, uy lực cực kỳ lớn, một lượt hỏa lực có thể bao phủ vùng ba mẫu, khi đó không cần biết là địch có bao nhiêu, cũng không đủ cho hỏa pháo của ta giết.”“ Từ khi nào mà ngươi dính líu tới cả đám người của viện nghiên cứu rồi?”Vân Dương cười ha hả:” Đạn pháo của họ cung cấp bắn đã lắm.”Vân Chiêu xoa xoa mặt cho tỉnh táo: “ Ngươi có nghĩ cái đám đó vì sao lại muốn dính lấy ngươi không? Đám nữ nhân viện nghiên cứu vũ khí đều coi ngươi là quỷ đói trong sắc giới, vậy mà bọn họ bỏ qua chuyện hợp tác với quân đoàn Vân Phúc, đi tìm ngươi, ngươi không thấy có gì lạ à?”Vân Dương xoa cái đầu trọc: “ Gần đây ta cái tà quy chính rồi, cho nên các muội tử cảm động.”Vân Chiêu thở dài lần nữa: “ Người ta coi ngươi là tên ngốc lắm tiền đấy, trời ơi ngươi không biết mấy thứ còn nghiên cứu dang dở đó đốt tiền thế nào à ...!Ngươi có suy nghĩ chút nào không thế, đừng để đám yêu nữ đó nịnh vài câu là quên hết đông tay nam bắc chứ.”“ Không phải còn có ngươi sao? “ Vân Dương vẫn chiêu cũ lấy củ khoai nướng đặt lên bàn Vân Chiêu:Vân Chiêu nghiêm mặt nói: “ Muốn tiền à, một xu cũng không có đâu, sắp hết năm rồi, tiền trong tay ta còn không đủ dùng đây này.”Vân Dương ghé cái đầu trọc tới gần Vân Chiêu: “