Trong phòng rất ấm.Vân Chiêu ôm chăn mà ngủ, trong phòng có hai thanh y nữ tỳ quỳ bên cửa sổ, nỏ lên tên, súng lên đạn đều ở trong tầm tay các nàng, chỉ cần có chút gió lay cỏ động nào là họ không tha.Những nữ tử này không tới từ thư viện, mà các nàng là tặc khấu Vân thị, do cha là tặc khấu, bọn họ sinh ra đã là tặc khấu rồi, võ công đều cao cường, vốn chỉ có biệt hiệu giang hồ, không có tên, ai được Vân Nương lựa chọn vào đại trạch viện học lễ nghi thì đều lấy họ Vân hết.Lúc ở Ngọc Sơn người ta toàn là đại tiểu thư, tiểu tức phụ trong nhà cả đấy, gia sản không thấp, rời Ngọc Sơn liền làm nữ tỳ thiếp thân cho Vân Chiêu.Bên ngoài chẳng biết từ bao giờ đã nổi gió, Vân Chiêu trong giấc ngủ loáng thoáng nghe thấy lời giao đàm kích động, cũng nghe thấy tiếng rắm phun liên hồi, nhất là khi người ta đang nói phấn khích nhất, Dương Hùng phun rắm như đánh trống.Ăn khoai lang nướng lại uống nước lạnh đã cung cấp đạn dược sung túc cho Dương Hùng, đoán chừng khiến Lý Nham tức hộc máu.Dương Hùng là con cháu thế gia thư hương, hắn ghét nhất những kẻ phản bội giai cấp, nhất là loại nương thân chỗ tặc khấu như Lý Nham.Gia tộc hắn trước kia cũng phải cân nhắc mãi chuyện phục vụ cho huyện Lam Điền, đến khi thấy Vân Chiêu ở huyện Lam Điền có hệ thống quản lý ôn hòa, các loại chính sách lợi dân, đồng thời cực kỳ đề cao học vấn, thế nên mới cho hắn lên thư viện Ngọc Sơn học.Vì trong mắt họ, Vân Chiêu không phải tặc khấu, mà là dị loại trong văn nhân, y có học thuyết mới, đang cùng người mạch Hoành Cừ tích cực truyền bá học thức của mình.Nhờ tám vị tiên sinh danh chấn Quan Trung tọa trấn thư viện đã xóa sạch ác danh tặc khấu của y, ít nhất là ở Quan Trung này là thế.Người đọc sách không sợ kẻ có kiến giải khác, đây là chuyện quá bình thường, cuối cùng vẫn nhập vào dòng chính, thành một phần tử trong dòng sông học vấn cuồn cuộn chảy mà thôi.Nhưng họ không tha thứ cho kẻ cúi mình trước tặc khấu, thậm chí coi là đại địch.Thế nên Dương Hùng không ngại dùng phương thức phóng túng thô bỉ nghênh đón Lý Nham.Vân Chiêu ngủ rất say, tới khi tỉnh lại thấy trời xẩm tối, thanh y nữ tỳ vén rèm lên, thế là có tuyết bay vào, một người khác thì đi tới khoác áo choàng lông dày lên người y.“ Thiếu gia, tuyết lớn lắm đấy ạ.”“ Nhưng mà xem ra tuyết ở đây không lấp đường được đâu.”“ Thiếu gia, tên tặc nhân kia đi rồi, hắn bị Dương Hùng làm thẹn quá hóa giận nên thách đấu, Dương Hùng hôm nay phát huy vượt khả năng, đánh cho tên đó thảm lắm, cuối cùng bị trói lên ngựa đưa đi.
Dương Hùng còn gài một phong thư lên người hắn để giải thích vết thương.”Chưa đợi Vân Chiêu kịp hỏi gì đám thanh y tỳ nữ đã tíu tít kể chuyện, ai cũng biết thiếu gia là người ôn hòa, nhất là đối xử với nữ tử càng phong độ, tôn trọng, không giống đại đa số đám nam nhân thô bỉ khác.Nên ở bên cạnh y rất thoải mái.Vân Chiêu lau mặt bằng khăn ấm xong nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày chỉ đám hộ vệ đứng ngoài trời đã biến thành người tuyết:” Bọn ngốc kia là ai thế?”Một thanh y nữ tỳ lè lưỡi đáp: “ Vân Dương tướng quân hạ lệnh, phải thể hiện được uy thế của huyện Lam Điền ta.”Vân Chiêu rụt đầu lại trong chăn, kéo chăn quá cổ mới thấy thoải mái:” Xuất phát điểm của Vân Dương là tốt, nhưng dù muốn thị uy với địch thì cũng phải khoác áo choàng ấm lên chứ, mặc thiết giáp đứng trong tuyết thế kia hại người.
Lưu Nhị Ngưu cũng ở trong đội ngũ đó, ngươi không thấy xót à?”Đám nữ tử cười khúc khích đẩy thanh y nữ tỳ đó ra ngoài, không lâu sau có người mang áo choàng cho những hộ vệ đứng gác bên ngoài.Vân Dương nghe nói Vân Chiêu dậy rồi thì vội vàng chui vào phòng, mở cửa đáy bếp lò, bới từ trong đống tro ra mấy củ khoai lang nướng, phủi tro đi rồi ăn ngon lành.Vân Chiêu nhìn mà ợ chua mấy lần, y không sao hiểu được vì sao trên đời này có người thực sự ăn khoai lang mười năm không biết chán như thế.“ Dương Hùng đâu rồi?”“ Hắn đang tắm rửa thay quần áo.”“ Trời này mà còn tắm à?”“ Không tắm không được, hắn đánh rắm mạnh quá phun cả ra ngoài rồi.
“ Vân Dương há cái miệng nhoe nhoét khoai lang cười với Vân Chiêu:“ Ọe.
“ Vân Chiêu quay mặt không kịp,