Bốn phía hò reo ầm ĩ, giáo luyện đi lên tuyên bố Hạ Hoàn Thuần là người chiến thắng cuối cùng thì nó cũng chẳng còn sức mà đứng nữa, được giáo luyện vác lên vai như bao tải, vừa đi vừa vỗ má nó, khen ngợi hết lời.Cuối cùng ném nó lên cái xe nhỏ, do bạn học phụ trách y liệu đẩy tới chỗ xử lý vết thương, đám trẻ con bám theo thành hàng dài.Hạ Lương Thị lúc này đứt từng khúc ruột, khóc tới thở không ra hơi, nàng cho rằng nhi tử bị người ta đánh chết rồi.Một ông già râu trắng đi về cùng Từ Nguyên Thọ sau khi chứng kiến trận chiến lớp trường này tới tìm Từ Nguyên Thọ giải thích, hỏi có phải Quan Trung đang chấp hành Tần pháp không?“ Tần pháp thoát thai từ Hàn Phi Tử, mà Hàn Phi Tử chẳng qua chỉ là một kẻ ngông cuồng, nói bừa nói bậy, cầm thú luận của hắn sao có thể lấy làm cái gốc trị thiên hạ chứ?”Từ Nguyên Thọ tiên sinh mỉm cười:” Nguyên Hồng tiên sinh, Hàn Phi Tử nói, quân vương anh minh nhất không thể để bách tính yêu quý mình, mà phải khiến bách tính không thể không yêu quý mình.
Nói cách khác quân vương anh minh tuyệt đối không thể thi hành chính sách nhân đạo, tàn nhẫn mới là cái gốc của quyền lực và quản lý bách tính.
Lời này từ ( Gian kiếp thí thần) của Hàn Phi.
Tiên sinh nói chỗ bọn ta đang học theo Hàn Phi Tử, vậy trước khi tới thư viện Ngọc Sơn ta, tiên sinh cũng thấy tình hình quản lý ở huyện Lam Điền rồi, bách tính có sợ quan phủ không? Họ sống nơm nớp lo sợ hay vui vẻ thoải mái?”“ Mặc dù thư viện Ngọc Sơn ta rất đồng ý với đoạn khác Hàn Phi nói, phàm là vùng Tam Tấn tuân theo nhân nghĩa lễ trí tín thì đại đa số là ở trạng thái hỗn loạn, còn nước Tần không tin tưởng, không hâm mộ Khổng Phu Tử lại vô cùng cường đại.”“ Câu nói này rất có đạo lý, song bọn ta cũng không tuân theo cách đó để quản lý địa phương.
Huyện Lam Điền bỏ nhân trị, lấy luật pháp cái trị quốc gia thật, song đó là điều duy nhất tương đồng với lý luận của Hàn Phi Tử.”Nguyên Hồng tiên sinh phất ống tay áo:” Các ngươi tuy không học Tần pháp nhưng mà xa rời văn bát cổ, đề xướng luật lệ, bỏ đi chữ nhân, như thế thư viện Ngọc Sơn chỉ bồi dưỡng ra kẻ dã man, ra dã thú mà thôi.”Từ Nguyên Thọ lắc đầu:” Ông không thấy Đại Minh hiện giờ thành ra như vậy là do người hèn nhát quá nhiều, người dũng mãnh dã man quá ít sao?”Nguyên Hồng tiên sinh chắp tay một cái:” Đạo bất đồng, bất khả thuyết, cáo từ.”Từ Nguyên Thọ tiếc nuối:” Một cái lá che mắt chẳng thấy Thái Sơn, Nguyên Hồng tiên sinh chớ vội đi, ở thêm thư viện vài ngày, nghe vài buổi giảng bài, lên lớp trò chuyện với học sinh, ra ruộng xem nông phu nhiều một chút rồi kết luận cũng không muộn.”Nguyên Hồng tiên sinh nhìn thư viện Ngọc Sơn hùng vĩ, thở dài:” Thư viện lớn thế này, e quốc tử giám Nam Kinh cũng không so được.”“ Ài, hao phí mất hơn một trăm vạn lượng, tốn gần mười năm mới hoàn thành, mỗi năm lại còn tốn thêm hai mươi vạn lượng bạc duy trì đấy.”“ Thật chịu khó bỏ tiền, chưa nói nơi này truyền dạy cái gì, chỉ riêng một lòng hướng về chữ nghĩa văn chương đã khiến mỗ bội phục.”Từ Nguyên Thọ đưa tay mời Hà Nguyên Hồng đi trước, mình làm bạn ở bên, kể về những ngày khởi đầu thư viện.Hạ Lương Thị sau khi nghe ngóng được tung tích của con mình liền dẫn hai nha hoàn vội vã tới y vụ sở, đợi khi nàng tìm tới nơi thì thương thế của Hạ Hoàn Thuần đã xử lý xong, toàn thân [email protected] truồng nắm trên cái giường phủ vải trắng, đợi dược cao trên người khô, khóc nấc lên:” Con của mẹ.”Hạ Hoàn Thuần mở mắt ra tức thì, không ngờ câu đầu đã hưng phấn reo lên:” Mẹ, mẹ đã tới rồi, vừa rồi có thấy con đánh nhau không, có thấy con uy phong không?”Hạ Lương Thị nào quan tâm tới cái đó, ôm chầm lấy nhi tử khóc hết nước mắt:” Con mà có mệnh hệ gì thì bảo mẹ phải sống thế nào cơ chứ.”Ở giường bệnh bên cạnh cũng có một đứa bé [email protected] truồng, thấy Hà Lương Thị khóc lóc buồn cười chùm chăn lên người nấp trong đó cười khúc khích, he hé một khe hở nhìn bọn họ.Hạ Lương Thị bấy giờ mới nhận ra là còn có người ngoài, vội vàng ngừng khóc, kéo tấm vải trắng ngăn cách, đưa mắt nhìn một cái thấy cả hàng giường dài, trên giường toàn là trẻ con, nam có nữ có, đứa nào đứa nấy nằm trên giường hoặc úp hoặc ngửa, chỉ là chúng đều mặt quần áo chứ không [email protected] truồng như nhi tử và đứa bé bên cạnh.“ Mọi người tham quan mông lão đại kìa.” Thằng bé nấp trong chăn hô lớn:Hạ Hoàn Thuần hét lên, định kéo chăn che người, nhưng bị mẹ giữ lấy, thế là rúc vào lòng mẹ, che trước bỏ sau, đám trẻ con nhổm hết dậy nhìn, cười nghiêng ngả, mãi lâu sau mới mới ngừng.Hạ Lương Thị kéo chăn che cho nhi tử, lau khô nước mắt sót lại:” Mẹ còn tưởng con bị bọn chúng bắt nạt.”Đứa bé nghịch ngợm giường bên nói:” Bọn cháu bị nhi tử thẩm thẩm bắt