Đợi Tiền Thiểu Thiểu đi rồi, Vân Chiêu nói với Dương Hùng đang giỏng tai lên nghe trộm:” Đoạn ghi chép này không giữ lại, Hàn Lăng Sơn đi xa nhất tới Sơn Hải Quan.”Dương Hùng vâng một tiếng, rút đoạn ghi chép vấn đáp vừa rồi ở chỗ quan thư ký rồi đốt đi, không dám hỏi nguyên nhân, Tiền Thiểu Thiểu đã không hỏi được, hắn không nên tò mò, huyện tôn ắt có tính toán của mình.Vân Chiêu như thuận miệng nhắc một câu rồi chuyển sang chuyện khác: “ Đoàn luyện đương địa của Ninh Hạ đã lập nên chưa?”“ Chưa ạ, đám Lý Định Quốc, Trương Quốc Phương còn đang bận xua đuổi mã tặc Thát Đát trên cao nguyên Áo Nhĩ đô ti, đã chém chết bốn nghìn sáu tên mã tặc, bắt sống ba nghìn bảy trăm tên.” Dương Hùng vội tìm văn thư tương quan cho Vân Chiêu xem:“ Cái hoang nguyên chim chẳng buồn ỉa đó mà cũng có tới cả vạn tên mã tặc cơ à?” Vân Chiêu nhíu mày, tin báo này có vấn đề:Dương Hùng nhỏ giọng đáp:” Chủ yếu là trấn Ninh Hạ không đủ gia súc lớn dùng để khai hoang, Đoàn Quốc Nhân nhờ Lý Định Quốc nghĩ cách, sau đó Lý Định Quốc dẫn quân chạy từ trấn Ninh Hạ tới Duyên An, tìm kiếm khắp hơn 400 dặm, không cẩn thận đưa hết vùng phía nam của Áo Nhĩ đô ti vào tỉnh Thiểm Tây chúng ta.”“ Làm như vậy có cái lợi là giải quyết được vấn đề thiếu gia súc, hai là giúp phủ Duyên An với trấn Ninh Hạ liền làm một, khiến nơi chúng ta quản lý vuông vức hơn, không giống trước kia, hai bên nhô ra, giữa có khoảnh lớn để người Thát Đát phóng ngựa.”- Nhận định của đám Lý Định Quốc về mã tặc khả năng là không được giống chúng ta cho lắm, hắn quy hết người cưỡi ngựa trên hoang nguyên đều là mã tặc, khả năng ....!Cưỡi lạc đà cũng thế.Vân Chiêu nghe xong giải thích liền không nói gì thêm, cầm bút ký duyệt sai đêm lưu giữ, thế là chuyện thương thiên hạ lý mà đàm Lý Định Quốc làm ở Áo Nhĩ đỗ ti liền bị chìm vào trong văn thư nhiều như biển của huyện Lam Điền.Gia súc lớn Đoàn Quốc Nhân muốn ...!Không chỉ là trâu ngựa thôi.Sau này người ta chỉ nhớ, Lý Định Quốc xuất binh, diệt vạn mã tặc ở Áo Nhĩ đô ti.Chiến tranh có khả năng có chính nghĩa và phi nghĩa, đáng tiếc, chỉ cần là chiến tranh thì bản chất của nó luôn là tàn khốc, thông qua sự tàn khốc đó từng bước dựng lên quyền uy.Hàn Phi Tử trong ( Bát thuyết ) có nói: hữu đạo chi phương bất cầu thanh khiết chi lại, nhi vụ tất tri chi thuật.Có nghĩa là, quản lý địa phương, phương pháp quan trọng nhất không phải là dùng quan viên liêm khiết, mà là dùng quan viên hiểu pháp luật.
Quan viên huyện Lam Điền hiện giờ ở trạng thái tốt nhất, vừa hiểu pháp luật lại liêm khiết.Lý luận Hàn Phi Tử mở ra cánh cửa chính trị quan tham hơn 2000 năm lịch sử Trung Quốc.Khi khai thác cơ nghiệp thì năng lực bộ hạ càng mạnh càng tốt, mà ở dưới tình huống đó, năng lực càng mạnh thì yêu cầu càng cao, đợi cơ nghiệp đã thành, người cầm quyền không muốn không thể cho giá trị tương ứng với kỳ vọng, nên thỏ chết chó vào nồi liền xảy ra.Vân Chiêu rất thích đám bộ hạ của mình, không muốn sau này phải giơ đồ đao chém lên cổ họ, nếu thực sự xuất hiện chuyện như vậy sẽ là thất bại lớn nhất cuộc đời Vân Chiêu.Cho nên bây giờ những chuyện Vân Chiêu có thể gánh được thì y âm thầm gánh hết, đợi tương lai chớm có dấu hiệu không ổn là y bóp ch3t từ lúc manh nha.Mọi chuyện đều rất tốt, thực sự rất tốt, đến nay huyện Lam Điền thực sự vững vàng rồi, không ai có thể chất vấn sự thống trị của Vân Chiêu nữa, y cho rằng mình có thể mạnh tay làm một số cải cách mà trước kia chưa dám.Nhưng ông trời hình như ghét thấy mọi chuyện quá trọn vẹn, thế nên Phùng Anh về rồi.Lần này công lao của Phùng Anh rất lớn, nàng chiếm giữ không phải chỉ là Quỳ Châu, càng không phải chỉ là thành Bạch Đế nho nhỏ, mà nửa vùng rộng lớn từ Quan Trung tới Quỳ Châu, nửa thủy đạo Trường Giang.Có vùng đất này, cánh cửa Đất Thục đã mở rộng với huyện Lam Điền, quan trọng hơn nữa kết nối Hán Trung với Quan Trung không phải chỉ là một sợi giây