Tiền Đa Đa và Phùng Anh mỗi người buộc cái khăn tay màu lam thêu hoa nhỏ, xách cái giỏ trúc tinh xảo từ ngoài đi vào, các nàng vừa từ ruộng nhà mình nhặt bông lúa mạch về.Cái trò bày vẽ làm bộ làm tịch này là quy củ do Trường Tôn hoàng hậu, lão bà của Lý Thế Dân lập ra.Đối tượng giáo dục không chỉ là hoàng hậu các triều đại mà còn là toàn bộ nữ chủ nhân gia đình phải tuân theo lễ nghi này.Đã là lễ nghi thì đừng mong có bao nhiêu hiệu quả thực tế.Từ trong giỏ Tiền Đa Đa có thể nhìn ra, bông lúa mạch trong đó còn chẳng đủ cho hai con ngan lớn già không chết trong nhà ăn một bữa.Phùng Anh cũng chẳng khá hơn là bao, bông lúa mạch thì chẳng có mấy, nhưng lại thêm hai cái lồ ng dế mèn, mỗi lồ ng có một con dế mèn lớn béo tốt, đang ra sức kêu.
Nàng và Tiền Đa Đa đánh nhau chán rồi, chuyển sang so kè ở mặt khác, không ai chịu thua ai, hiếm hoi có thứ cả hai đồng thuận đó là không tốn công sức ngoài ruộng làm gì.Vân Xuân, Vân Hoa thì mỗi người cầm một cái ô, tay có ô, vậy mà bị mặt trời gay gắt của Quan Trung vào tháng 6 chiếu cho đen như than, rõ ràng đi che nắng cho Tiền Đa Đa và Phùng Anh.Đây vốn là thói quen xa hoa của một mình Tiền Đa Đa thôi, nay nhiễm sang Phùng Anh.Vân Chiêu đang dùng thìa cạo hạnh vàng ngọt như mật đút cho hai nhi tử ăn.Cảnh tượng ba cha con ngồi dưới bóng cây vô cùng ấm áp, chỉ là hai đứa bé há to mồm đợi cha đút cho ăn, cha thì bận m*t ăn một mình, không phải là Vân Chiêu không cho con ăn, mà là trẻ con ăn nhiều hạnh không tốt không tốt cho răng, không tốt cho tiêu hóa.“ Úi da, đại gia hôm nay cũng rảnh để chăm sóc nhi tử cơ à? “ Tiền Đa Đa nhặt hai quả hạnh to nhất, ném cho Phùng Anh một quả, ngoạm miếng lớn, tiện thể giễu cợt một câu, gần đây nàng hay làm thế, không biết bất mãn gì:Vân Chiêu nhìn hai lão bà ngày trăm công nghìn việc mà lắc đầu, lại cạo nửa thìa hạnh đút cho Vân Chương, thấy miệng Vân Hiển vẫn mở lớn lại đút cho nó một thìa.Hai đứa bé ăn rồi mới phát hiện ra mẹ, bỏ người cha keo kiệt, tìm mẹ đòi ăn.“ Ruộng nhà ta ít quá, ruộng Tần vương nhiều hơn chúng ta.” Tiền Đa Đa không biết lại có ý đồ xấu gì, đột nhiên nói một câu như thế:Vân Chiêu tỉnh bơ vừa ăn vừa nói:” Sau này ruộng nhà ta sẽ càng ngày càng ít.”Tiền Đa Đa như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, không vờ vịt được nữa:” Ai dám nhòm ngó ruộng nhà ta?”“ Chính vụ ti, quân vụ ti, thêm vào Giải Trại mở hội nghị, sau này thi hành chế độ bổng lộc quan lại, ruộng đất thuộc sở hữu quan viên không quá nghìn mẫu, nhà ta rõ ràng là vượt tiêu chuẩn.”“ Tốt, phu quân 1000 mẫu, mẫu thân 1000 mẫu, thiếp, Phùng Anh, Vân Chương, Vân Hiển, cộng lại vừa vặn 6000 mẫu, còn dư 500 mẫu để Giải Trại mang đi là được.”Vân Chiêu buông tiếng thở dài:” Đến nàng cũng có loại tâm tư này thì người khác sẽ nghĩ gì?”Tiền Đa Đa nghiến răng ken két:” Chàng không thấy pháp lệnh này nhắm vào chàng à, bộ hạ chàng toàn đám cô nhi với quỷ nghèo, đâu ra 1000 mẫu ruộng? Muốn tổn thất ruộng nhà ta để thành danh cho chúng à, nằm mơ.”“ Vậy mà Tần vương rất tán thành, muốn bỏ ruộng nhập sĩ đấy.”Tần vương là người tận mắt nhìn Vân Chiêu từ con lợn rừng nho nhỏ béo mập đáng yêu trưởng thành con lợn rừng tinh lớn, thân như ngọn núi, răng như cương đao, chân như trụ đá, dẫm mỗi bước là trời rung đất chuyển như hôm nay,Sau khi hắn đem toàn bộ hào kiệt trên đời so với Vân Chiêu, phát hiện hoàng đế, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, thậm chí là thế lực Kiến Nô cũng đều không đánh được con lợn rừng tinh này.Nhiều năm trước hắn đã tưởng tượng ra cảnh thành Tây An bị đám cường đạo Vân thị công phá, vương phủ của mình hóa thành tro tàn trong tiếng cười cuồng ngạo của tặc binh, còn đầu của mình bị treo trên cổng thành Tây An.Vân Chiêu càng lớn mạnh, hắn càng bất an.Bây giờ khung cảnh khác rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.Tần vương phủ tới nay vẫn giữ được cung điện nhà mình, nhân khẩu mấy năm qua không giảm