Sau khi ôm cái bình về nhà, Vân Chiêu liền tới tiệm rèn, không phải nói chứ, lúc này Lưu Tông Mẫn đúng là người lao động cần cù, từ sáng tới tối chỉ ở đây rèn sắt, chưa được bao lâu mà trên mặt đất đã có một đống gang rồi, người trong trang tới nhờ sửa nông cụ, hắn đều nhận lời, lầm lì ít nói nhưng được việc, mọi người đều đánh giá rất cao.
“ Hắn muốn đợi tới tối mới bắt đầu luyện sắt.
“ Phúc bá khi dẫn Vân Chiêu về nhà mới nói:“ Hắn là tên cường đạo mà, sao còn lo người khác biết bí kíp của mình?”“ Làm cường đạo cũng đâu ảnh hưởng tới hắn giữ bí mật nghề kiếm cơm của mình.
”Vân Chiêu ồ một tiếng gật gù: “ Vậy là tên này không có chí lớn.
”Phúc bá hứng thú nhìn tiểu thiếu gia tinh quái nhà mình: “ Sao thiếu gia nói thế?”“ Tiên sinh dạy ta, sư tử săn thỏ phải dùng hết sức mới có thu hoạch, người đứng núi này trông núi nọ như hắn, vừa không chịu làm thợ rèn cho đàng hoàng, lại không muốn hoàn toàn làm cường đạo, thế thì làm sao có tiền đồ.
”“ Ồ, thiếu gia nói có lý lắm, sau này thiếu gia phải đọc sách cho tốt, nếu không thành loại dở dang làm gì cũng không xong như Lưu Tông Mẫn.
”Quanh co một hồi, Vân Chiêu mới hỏi điều mình muốn biết nhất: “ Ông không giết hắn à?”“ Nói bừa, làm sao có thể tùy ý giết người như vậy.
”Vân Phúc nói câu này thân thể hoàn toàn thả lỏng, không có vẻ gì là khẩn trương, xem ra ông ta thực sự bỏ chuyện giết Lưu Tông Mẫn.
Cũng phải, nếu Lưu Tông Mẫn chết bây giờ, tương lai làm sao có thể ở Bắc Kinh tra tấn đám huân quý hào môn không chịu bỏ tiền giúp quân hắn đánh trận chứ.
Cảm giác lịch sử quay trở lại con đường chính xác, Vân Chiêu hơi thất vọng, cũng có chút mừng thầm.
Cho nên y đi khắp đại viện Vân thị, cố gắng tìm kiếm kho vũ khí, tòa trạch viện này xây theo hướng từ bắc hướng nam, có diện tích rất rộng, đếm qua số nóc nhà, không ngờ có tới năm dãy.
Bắt đầu là tấm bia đá dựng bên đại môn, từ đại môn vạch một đường trung trực của cả trạch viện, kiến trúc từ nam tới bắc hoàn toàn đối xứng nhau, chính sảnh đặt trên đường trung trực, bên trái bên phải đều có nhĩ phòng, nhìn qua không khác gì bố cục tứ hợp viện ở Bắc Kinh, chỉ là khoảng sân rất rộng, không bố trí phòng liền kề, gian san sát như thế.
Chính vì diện tích rộng, nên đều là nhà một tầng, chỉ có đại sảnh ở trung đình là xây nhô cao hơn một chút, song tối đa chỉ tình là tầng rưỡi, không phải hai tầng, thân là đại thiếu gia Vân thị, cái nhà này không có cấm địa với y, y muốn tới chỗ nào là tới chỗ đó, nhưng chính vì như thế mới khiến Vân Chiêu thất vọng.
Vì y đi khắp phòng ốc đại viện, ngay cả nhà xí cũng không bỏ qua, vậy mà không thấy tung tích kho vũ khí đâu.
Kho vàng Vân thị ở trong phòng ngủ của mẫu thân, gian phòng đó liền kề với phòng Vân Chiêu, vén rèm một cái là vào được.
Phòng của mẹ có một cái giường, bảy tám cái rương lớn, giường trải vải màu xám và xanh, còn có một cái gối cao tới làm người ta gãy cổ, chăn màn đều do mẹ làm từ vải thô, chẳng có tí mỹ cảm nào.
Hai cái ghế kẹp vào giữa một cái bàn tròn đặt ở chính giữa phòng, bên trên có cái ấm trà sứ màu xanh, một cái cốc xanh, cả hai món đồ đều cũ, một cái cốc trà mới hơn đặt trên giá, tựa hồ lâu rồi không dùng.
Lần trước thấy mẹ lấy cái đĩnh bạc từ trong cái rương thứ hai bên trái, cho nên Vân Chiêu không mở rương ra xem, vũ khí không thể nào ở trong đó, y khẳng định chắc luôn.
Vân Chiêu xem sổ sách rồi.
Vân thị là một nhà địa chủ rất dư dả.
Còn xác định được một chuyện, khoản nợ một vạn lượng bạc với Vân thị là con số rất lớn, nhưng tuyệt đối không lớn tới mức khiến mẹ phải đem cả của hồi môn ra trả như lời mẹ nói.
Vân thị trừ có đất, còn có bốn tiệm lương thực ở Trường An, lương thực làm ra mỗi năm, trừ khẩu lương, còn lại đem bán.
Hồi môn của mẹ còn có một hiệu tơ lụa, không thấy Vân thị nuôi tằm, nhưng mà nhìn từ sổ sạch thì chuyện làm ăn của hiệu tơ lụa có vẻ tốt lắm.
Nhìn đó mà xét, Vân thị chắc chắn là một nhà giàu có ở Quan Trung, nếu đã thế Vân Chiêu muốn biết, vì sao mỗi ngày mình ăn lương thực phụ nhiều hơn ăn cơm mì? Bọn họ