Ngày hôm đó trời quang, gió thuận, rất thích hợp xuất hành.“ Quên chuyện này đi, đồng thời quên ta đi.” Hàn Lăng Sơn trước khi lên thuyền có chút không đành lòng cảnh cáo Lỗ Văn Viễn một tiếng:“ Thiên hộ vì sao nói lời ấy.
“ Lỗ Văn Viễn cả kinh, lời này không lành:Hàn Lăng Sơn thở dài: “ Quốc sự nhiễu nhương, ta ngài chẳng qua chỉ là một quân cờ trên bàn cờ thôi, sinh tử tồn vong rốt cuộc không cách nào tự chủ được, phủ tôn là quan thanh liêm, quản lý Triều Châu cho tốt, giữ gìn mảnh đất báu này cho Đại Minh.”Lỗ Văn Viễn nghe lời như trăn trối ấy càng sợ: “ Thiên hộ muốn đi đâu?”Hàn Lăng Sơn ngước mắt nhìn trời: “ Ta đi chết.”“ Vì Đại Minh sao?”“ Đúng thế, vì Đại Minh.”Lỗ Văn Viễn quỳ xuống vái dài:” Người thiên hạ có lẽ không nhớ thiên hộ, nhưng Lỗ Văn Viễn sẽ ghi nhớ, nếu thiên hộ không quay về, mỗ ngày này hàng năm không quên cúng tế thiên hộ.”Nói tới lời cuối nước mắt chảy dài.Thuyền đã lên đường.Lỗ Văn Viễn vẫn đứng trên bờ nhìn theo hồi lâu không chịu đi, ông ta biết, hán tử như vậy ở Đại Minh không còn nhiều nữa.Năm Sùng Trinh thứ tám, Trịnh Chi Long lấy danh nghĩa thủy sư đề đốc Đại Minh thảo phạt hải tặc Lưu Hương, Trịnh Chi Hổ đi theo.Trịnh Chi Hổ dũng mãnh vô song, gần như giết sạch thủ hạ của Lưu Hương, nhưng sơ ý trúng phục kích, bị lưới cá quấn lấy ném xuống biển chết đuối.Trịnh Chi Long đau đớn vạn phần, khóc tới ngất xỉu, sau đó đánh bại Lưu Hương, khiến Lưu Hương tự sát.Vì chuyện xảy ra ở gần bãi Hổ Môn, mọi người liền truyền nhau "địa danh khắc mệnh", ví như nói Phường Sồ chết ở gò Lạc Phượng, Văn Thái Sư chết ở Tuyệt Long Lĩnh.Có kẻ nịnh nọt xây tòa miếu Trịnh Chi Hổ ở Hổ Môn, nghe nói linh nghiệm lắm.Không linh nghiệm không được, Trịnh Chi Long và Trịnh Chi Hổ tuổi thiếu niên bị phụ thân đuổi khỏi gia môn, hai huynh đệ nương tựa vào nhau, cùng nhau tạo dựng lên giang sơn rộng lớn.
Bây giờ đệ đệ đáng tin cậy nhất chết rồi, ngay cả một đứa con cũng không để lại, ngươi bảo Trịnh Chi Long sao không tính toán một chút chuyện âm ti cho đệ đệ.Người tới miếu Trịnh Chi Hổ cầu tài, trong một trăm người có một người cùng đường, đột nhiên nhặt được một đ ĩnh bạc, người tới kêu oán quá thê thảm, ngủ một giấc tỉnh dậy thì kẻ thù chết cả rồi, từ đó cái miếu này hương khói không dứt.Sau khi Trịnh Chi Hổ chết, ngũ đệ của Trịnh Chi Long là Trịnh Chi Báo mới bước lên thuyền hải tặc.Nói ra trong ba huynh đệ Long Hổ Báo của Trịnh thị, duy nhất có Trịnh Chi Báo học vấn cao nhất, vì hắn là đồng song danh nghĩa của Vân Chiêu, cùng là giám sinh quốc tử giám Nam Kinh.Vân Chiêu tiếng là giám sinh mà thậm chí chưa bao giờ tới Nam Kinh, tương tự cả đời Trịnh Chi Báo chưa thấy cái cổng quốc tử giám trông nó như thế nào.Bởi thế mà Vân Chiêu và Trịnh Chi Báo vừa gặp nhau đã thành tri kỷ.Vân Chiêu sẽ không bao giờ thành tri kỷ của Trịnh Chi Hổ, vì nếu y giết Trịnh Chi Long, Trịnh Chi Hổ sẽ dốc toàn lực giúp ca ca báo thù, hơn nữa phải có một bên chết mới thôi ...!Còn Trịnh Chi Báo thì khác, mọi người cùng là người đọc sách, lại là đồng song, có chuyện gì mà không thể thương lượng với nhau chứ.Trên thế gian này hai chữ "thương lượng" là hữu dụng nhất.Huynh đệ sinh tử vì thương lượng mà trở mặt thành thù, kẻ thù sinh tử vì hai chữ thương lượng mà thành huynh đệ, thực sự là vô cùng thần kỳ.Vân Chiêu không hạ lệnh gì cho Hàn Lăng Sơn, chỉ gửi cho hắn một câu: Trịnh Chi Báo muốn làm lão đại lâu lắm rồi.Huynh đệ Trịnh Chi Long, Trịnh Chi Hổ khai sáng cơ nghiệp Trịnh thị, nếu như đôi "Long trí Hổ dũng" này còn, cho Trịnh Chi Báo một cái gan rồng thì hắn cũng không dám sinh ra tâm tư không nên.Nhưng ai bảo Lão Nhị chết rồi.Sau khi Trịnh Chi Báo thành Lão Nhị liền phát hiện ra vị trí này vô cùng không tốt, khi tác chiến phải là người lên đầu tiên, khi bỏ chạy thì phải ở lại cuối cùng, như thế thì mọi người mới yên tâm.Nhưng mà làm Lão Nhị quá thảm, tỉ lệ tử vong quá cao, cho nên Trịnh Chi Báo muốn làm lão đại, sau đó kiếm một tên ngu xuẩn xui xẻo làm Lão Nhị ...!Trịnh Sâm nhi tử của đại ca