Buổi tối khi đi ngủ, Tiền Đa Đa thấy Vân Chiêu tay cầm quyển sách ngả người xuống giường gấm, nhưng mắt lại không đặt trên cuốn sách, mà là nhìn bầu trời tối đen bên ngoài.
Lúc này là cuối tháng, không thấy trăng đâu.
Tiền Đa Đa tới gần hơi chút lo âu hỏi: “ Phu quân, nếu tên tiểu đồ đệ của chàng cũng nhìn ra được chàng có mưu đồ khác, liệu những người khác có nhìn ra không?”“ Không đâu.
” Vân Chiêu đáp đơn giản, chắc chắn:“ Vì sao, đến một thằng nhóc con bé xíu còn nhìn ra, thiếp không tin trên đời này có nhiều cao nhân như vậy lại không nhìn ra.
”“ Chẳng qua là cao nhân không có cơ hội cùng các nàng thảo luận chuyện này mà thôi, cũng không có cơ hội vừa suy đoán bậy bạ vừa nhìn mặt các nàng để chứng thực phán đoán của mình.
”“ Hả, phu quân nói thiếp và Phùng Anh bị thằng tiểu vương bát đản đó tính kế à?” Tiền Đa Đa thốt lên:Vân Chiêu vuốt gò má sáng bóng của nàng: “ Sau này cẩn thận, đó đúng là thằng tiểu vương bát đản thông minh lắm đấy.
”Tiền Đa Đa ranh ma như thế sao có thể để một đứa trẻ con lừa, kỳ thực Hạ Hoàn Thuần lợi dụng nàng không đề phòng thôi, dù thế có thể lừa được nàng khi không phòng bị gì cũng là thông minh lắm rồi, quay đầu nhìn Vân Hiển đang cười khanh khách chập chững tự mình chạy vòng quanh trên giường chơi đùa:” Chàng nói xem Hiển Nhi sau này liệu có thông minh được như vậy không?”Điều này thì làm sao Vân Chiêu sao biết được, nhưng mà nhìn Vân Hiển dãi dớt ròng ròng cười ngốc nghếch thì lo lắm:” Chuyện cha anh hùng con hảo hán không có nhiều, còn cha anh hùng con khốn kiếp thì sử sách ghi lại không biết bao nhiêu mà kể.
”Tiền Đa Đa bế nhi tử lau nước dãi trên khóe miệng, đưa Vân Hiển trông thông minh hơn rất nhiều vào lòng Vân Chiêu:” Dù thế nào cũng phải thông minh hơn Vân Chương một chút.
”“ Mong là thế ! Á ! ” Vân Chiêu nói xuôi theo ý nàng, gỡ tay nhi tử tóm tai mình ra, vừa rồi bị thằng tiểu vương bát đản này kéo tai đau quá, thông mình hơn thì không biết, xem chừng khỏe hơn cha nó rồi:………… ……….
Bầu trời không trăng cũng không sao, trên bãi biển Hổ Môn trừ tầng tầng sóng biến cao ba thương kéo lên bãi cát ra thì chẳng có một ai, trong rừng dừa lại có đám người trần trùng trục nằm ở đó.
Cách không xa là miếu Trịnh Chi Hổ tiếng người huyên náo, từng cây đuốc mỡ cá kình chiếu xung quanh tòa miếu nhỏ sáng trưng như ban ngày.
Đám hán tử chân đất tướng mạo hung ác đủ kiểu túm năm tụm ba ngồi ở tảng đá ngoài miếu ăn thịt uống rượu cười đùa ầm ĩ.
Cảnh này kéo dài rất lâu rồi mà chưa thấy Trịnh Chi Long tới.
Hàn Lăng Sơn dẫn bộ hạ liên tục hai ngày lén lút từ biển lặn lên bờ, tới bãi Hổ Môn, nếu rạng sáng mai Trịnh Chi Long còn chưa tới thì lại phải lén lặn về.
Ban ngày tập kích giết Trịnh Chi Long là chuyện không có chút khả năng nào hết, bởi vì chỉ cần tới trời sáng, nơi này sẽ bị những hảo hán trên biển tới bái phỏng Trịnh Chi Long vây kín.
Có điều vì thế trở ngại Trịnh Chi Long cúng tế cho đệ đệ của mình.
Tử sĩ châm lửa đã được an bài, 1000 lượng bạc mua lấy một mạng người, hết sức công bằng, trong đội ngũ không thiếu người chấp nhận vụ giao dịch này.
Mắt Hàn Lăng Sơn nhìn chằm chằm tòa miếu kia không chớp cái nào, mắt thấy chân trời đã hửng sáng mà không thấy bóng dáng Trịnh Chi Long, xem ra vị đó chẳng phải một mực thâm tình với thân huynh đệ của mình.
“ Lui về.
” Hàn Lăng Sơn nhỏ giọng hạ lệnh, những người này phân làm tiền đội và hậu đội, ai nấy ngậm ống trúc, lặng lẽ trườn vào nước.
Sau khi lên thuyền thì trời đã tờ mờ sáng, Hàn Lăng Sơn chuẩn bị quang minh chính đại lên bờ một chuyến.
Thay một bộ trang phục đi biển bình thường, xách giỏ cá, đi chân đất điều khiển một chiếc thuyền nhỏ tới Hổ Môn.
Đám hải tặc Trịnh thị chẳng cảnh giác gì đối với ngư dân bên biển, với bọn họ, chỉ cần là người kiếm ăn trên biển thì đều là huynh đệ.
Thuyền nhỏ theo sóng biển đi lên bãi cát, đám hải tặc canh gác còn chủ động giúp Hàn Lăng Sơn kéo thuyền lên, tránh bị nước biển đưa đi.
Chuyện này họ thấy quen rồi, thủy triều rút lên bờ, đợi thủy triều lên thì rời đi, đó là cuộc sống của cư dân trên biển.
“ Ta câu được con cá lớn, muốn đem hiến cho Nhất Quan.
” Hàn Lăng Sơn mở giỏ trúc bắt con cá mú lớn