Thanh đoản đao dài thước rưỡi đeo lên lưng Vân Dương, làm thiếu niên nông gia trong bừng bừng khí khái, có chút dáng dấp đao khách rồi, từ khi nhận thanh đao, Vân Dương chưa từng để nó rời người, thậm chí không cho ai đụng vào.Sau Vân Dương thì huynh đệ Vân Quyển, Vân Thư lớn nhất, nên cũng được chia mỗi đứa một thanh đao, còn chùy thủ đương nhiên thuộc về Vân Chiêu, không ai ý kiến gì.Vũ khí chế tác rất thô sơ, gần như có thể nói là dùng hai miếng gỗ kẹp lấy miếng sắt.Cho dù là thế, ba thiếu niên nhận được đao vẫn cực kỳ hưng phấn, trên đường đi vô số cỏ cây thành vong hồn dưới đao của chúng.Vốn ban đầu còn bố trí đội hình, ai đi trước dò đường, ai làm tiên phong, ai phụ trách hai cánh, như đội quân thực sự, rồi gặp con thú gì phải đối phó ra sao, hết sức kỹ lưỡng, kết quả vứt vào sọt rác hết, có ba món “hung khí” trong tay, giờ bọn chúng chỉ mong có hổ báo gì đó tới để thử sức, dọc đường ca vang tiến mạnh.Đi được nửa canh giờ thì Vân Quyển rời lối mòn, tiếp tục đi lên sẽ tới thư viện Ngọc Sơn đã thành phế tích, đám bọn chúng không hứng thú với nơi đó.Bởi vì nơi đó bị chúng vét sạch rồi thứ sao, ngay cả cái chuông treo ở mái nhà mà Vân Chiêu từng cho rằng bị trộm lấy mất té ra Vân Dương tháo xuống đeo lên cổ con chó đen nhà hắn.Đường mòn càng lúc càng khó đi, vừa ướt vừa trơn, cũng may là những bụi cây còn chưa mọc kín lá, gai cũ đã rụng hết, gai mới còn mềm, bọn chúng còn nhỏ, chui qua không thành vấn đề.Thời tiết đầu xuân, trên núi có không ít thứ để ăn, thi thoảng nhìn thấy bụi trúc, thế là cả bọn tụ lại đào măng, đa phần măng đã mọc thành trúc, thứ ăn được không nhiều.Rau quyết rất nhiều, cả đám đi tới đâu hái tới đó, nói là đi thám hiểm, rốt cuộc biến thành đi kiếm ăn, đi mãi chẳng gặp chuyện gì kích thích, cũng chẳng có gì để khám phá, toàn cây với cối, Vân Chiêu rất cụt hứng.Đi thêm năm dặm nữa Vân Quyển dừng lại, chỉ cây bách đã chết khô nói: “ Đi vào từ chỗ này.”Vân Chiêu phấn chấn gạt gụi cây, không ngờ phía trước là một sơn cốc không lớn.“ Nơi này nhiều hoàng tinh lắm.
“ Vân Quyển nói xong đi trước tiến vào sơn cốc:Vân Dương đẩy nó một cái: “ Ngươi nói ra chỗ bí mật của mình, sau này muốn hái nhiều hoàng tinh đổi lấy tiền sẽ khó đấy.”Cái mặt bẩn thỉu của Vân Quyển cười rất rạng rỡ, thoải mái vung đoản đao: “ Ta đã có nhà ở, có đao, sau này có thể dẫn đệ đệ đi chặt củi là đủ kiếm sống rồi.”Vân Chiêu thích tính lạc quan sảng khoái của nó, theo Vân Quyển chui qua khe nứt của cây bách, vào sơn cốc.Cảnh trí sơn cốc rất đẹp, một màu xanh mướt đã trải khắp nơi điểm xuyết bởi bông hoa trắng li ti, sát vách đá dựng đứng có một cái gò, gò không lớn, bảy tám con suối nhỏ chảy róc rách khắp mặt đất, sau đó tụ lại thành một ao nước lớn, rồi nước lại từ chảy ra từ chỗ hổng, ra thành ngọn thác nho nhỏ.Hiện là thời điểm tốt để hái hoàng tinh vào mùa xuân, cho nên đám trẻ con bất kể thế nào cũng không bỏ cơ hội tốt hái thuốc.Vân Chiêu tất nhiên không đi làm mấy việc đó, từ lúc Vân Quyển chỉ cho chỗ nhặt được đá nam châm, y dùng cuốc nhỏ, không ngừng đào bới.Cuốc này làm bắt sắt tốt lấy ở nhà, có ích cho việc tìm kiếm nhiều đá nam châm hơn.Sự thực chứng minh suy đoán của Vân Chiêu là đúng, khi y mang cuốc dính đầy cát vàng ra suối rửa, bất ngờ phát hiện dính rất nhiều sa thạch, sau khi rửa lần nữa, một số cục nam châm to bằng ngón út xuất hiện trước mắt y.Vân Chiêu rất muốn có được một khoản tiền, hoặc là một ít vật tư, nếu không có những thứ đó, đám đồng bọt nhỏ mà y vất vả quy tụ lại sẽ tan đàn xẻ nghé.Lấy tiền ở chỗ mẹ là chuyện rất khó khăn, hơn nữa dù lấy được cũng không nhiều, không thể giúp Vân Chiêu triệu tập đồng bọn đoàn kết bảo vệ nhau.Dùng cuốc ắt tìm nam châm, phương pháp này là chính xác, bất kể vì nguyên nhân gì khiến tảng nam châm lớn vỡ ra, Vân Chiêu có thể dựa theo mảnh vỡ để tìm tới nơi ban đầu của nó.Khi đám huynh