Tiền Thiểu Thiểu vừa ăn còn vừa báo cáo công tác.
Tôn Quốc Tín dẫn hai hồng y lạt ma đi bộ tới Oát Nan Hà, ở đó hắn gặp được sáu mục nô bị vương công Mông Cổ cho vào rương sắp chết đói, thế là hắn thỉnh cầu vương công Mông Cổ tha cho mấy mục nô, vương công Mông Cổ không chịu, nói trừ khi hắn chịu tội thay mấy mục nô mới tha.
Tôn Quốc Tín nói là hắn tu hành chưa tới mức xẻo thịt mình nuôi ưng, hỏi vương công Mông Cổ dùng cừu thay thế được không? Vương công Mông Cổ đồng ý, nhưng nói đám cừu đó phải tự nguyện mới được.
Thế là chẳng biết hắn làm thế nào, vào chuồng cừu thì thầm một hồi, sáu con cừu tự đồng rời đàn, quỳ ở đó tới khi bị giết cũng không nhúc nhích.
Tôn Quốc Tín tán thưởng sáu con cừu, nói kiếp sau ắt phú quý cả đời, còn nói với sáu mục nô, kiếp sau nhất định sẽ phải làm cừu để báo đáp ân đức, chịu tội ba năm rửa hết tội nghiệt sau đó lại chuyển thế làm người.
Vương công Mông Cổ sợ hãi, thấy mình tội nghiệt lớn, thỉnh cầu Tôn Quốc Tín lấy cừu chuộc tội cho hắn, Tôn Quốc Tín bảo rằng, oan nghiệt của hắn quá nhiều, nếu cừu chuộc tội cho hắn phải dùng khổ nạn ba đời mới chuộc hết được, làm thế không lời.
Từ đó ở vùng Oát Nam Hà, Tôn Quốc Tín được gọi là Phật Sống, vương công Mông Cổ không thích hắn, nhưng mục dân sùng bái, không ít người đánh gia súc đi theo, nguyện cung phục hắn cả đời.
Tiền Đa Đa và Phùng Anh hơi do dự một chút, không nói gì mà tiếp tục ăn.
Vân Chiêu hỏi:” Nhân thủ phân phối cho Tôn Quốc Tín bao giờ tới nơi?”“ Bọn họ đã lên đường rồi ạ, mục đích là xây cho Phật Sống Mạc Nhật Căn một đạo tràng, nơi đó cách xa Kiến Châu, ở giữa thế lực người Mông Cổ, rất tiện mở rộng thế lực.
”“ Hàn Lăng Sơn thì sao, có tin tức gì chưa?”Tiền Thiểu Thiểu lấy trong lòng một bản văn thư: “ Giờ hắn trà trộn vào một thương đội, hắn nói thương đội này thú vị lắm, hắn còn phát hiện ra bộ hạ cũ của Trịnh Chi Long là Thi Lang, hắn muốn xem chuyện diễn biến thế nào.
”Vân Chiêu hừ một tiếng:” Tên này ngày một bữa bãi rồi, làm việc không có kế hoạch gì cả, lại còn đưa về Ngọc Sơn hai đứa bé với nữ nhân bụng to tướng, không cần tiền đồ nữa hay sao?”Tiền Đa Đa giờ mới nói vào:” Tính hắn không thích bị ước thúc, chàng còn lạ gì, hắn mà coi trọng tiền đồ đã không bôn ba khắp nơi, ở lại huyện nhậm chức rồi.
”Vân Chiêu khinh bỉ:” Bằng vào cái mồm thối của hắn nếu làm quan viên chẳng ai ưa.
”“ Dù sao mấy năm qua hắn vào sinh ra tử nhiều rồi, chàng bao dung hắn một chút.
”Tiền Thiểu Thiểu lẩm bẩm:” Kỳ thực đệ cũng muốn sống như thế, một ngựa một kiếm, một tiêu một bầu, xông pha giang hồ …”Bốp một phát, Tiền Đa Đa vung tay đánh vào đầu đệ đệ, đánh mạnh tới mức thiếu chút nữa Tiền Thiểu Thiểu cắm mặt vào đ ĩa, nhìn ánh mắt sắc lạnh của tỷ tỷ, vội vàng cúi đầu ăn, tham gia vào đội ngủ chỉ ăn không nói của đám ngoại sinh.
“ Giờ nhân thủ tốt đều chạy ra ngoài cả, Quan Trung lại thành bị khoét rỗng rồi, mà chuyện ở Quan Trung ngày một nhiều, vấn đề càng quỷ dị.
Đám mới tốt nghiệp sinh thư viện không dùng vào việc lớn được, dùng được thì chẳng đứa nào chịu ở trung xu ! ” Vân Chiêu trầm tư, kỳ thực hắn chẳng lạ gì cái tính tự do tự tại của Hàn Lăng Sơn, nhưng lần này mật điệp ở Lạc Dương có một vài sự cố nhỏ khiến y sinh nghi, mà người tuyển mộ những mật điệp này chính lại là Hàn Lăng Sơn:Phùng Anh ngập ngừng một lúc không thấy Tiền Đa Đa nói gì, đành lên tiếng:” Phu quân, chàng chỉ dùng người thư viện Ngọc Sơn là không được rồi, nay Quan Trung ngày một mở rộng, thư viện Ngọc Sơn không thể cung cấp đủ nhân thủ cho chàng.
”“ Nếu như chàng đặt chí ở thiên hạ, vậy nên có lòng dạ như biển lớn dung nạp trăm dòng, cứ chỉ dùng người mình sẽ chặn mất lòng cầu tiền ở nơi khác.
”“ Nếu chỉ dùng người thư viện, khác nào chỉ dùng người thân, không cho người ngoài cơ hội, thiếp thân cho rằng đó không phải chuyện tốt.
Vân Chiêu đang theo đuổi ý nghĩ riêng, nghe vậy xua tay nói qua loa:” Không phải ta không muốn dùng người ngoài, mà họ không theo kịp bước tiến của huyện Lam Điền ta, càng không hiểu được chuyện chúng ta đang muốn làm, tư tưởng bên nói một đằng bên nghe một kiểu, nàng bảo ta làm sao dùng họ chứ?”Lời khuyên can của Phùng Anh với Vân Chiêu mà nói kỳ thực cổ lỗ rồi.
Người xưa cho rằng bậc đá vương phải có lòng dạ như biển lớn dung