Vô tri với một số người mà nói là hạnh phúc, với tên béo và nữ nhân diêm dúa kia chính là như thế.
Hàn Lăng Sơn tất nhiên là mãnh hổ rời núi, Thi Lang cũng chắc chắn là cá mập ăn thịt người.
Người khác muốn tính kế bất kỳ ai trong hai người này, dù là anh hùng hảo hán cũng phải phí hết tâm cơ, hết sức cẩn thẩn, ấy vậy mà có đôi cẩu nam nữ muốn tính kế cả hai người họ một lúc.
Hàn Lăng Sơn khi ở Quảng Châu đi qua cái cửa hiệu này đã phát hiện trên rèm cửa ẩn dấu ký hiệu bạch liên, nghĩ tới Chu Quốc Bình hiện giờ là tiên cô của Bạch Liên giáo, cho nên hắn rất hứng thú với đám người này.
Về phần Thi Lang, chẳng qua chỉ là chiến lợi phẩm thuận tay dắt dê thôi.
Hắn tưởng rằng Thi Lang đã chết trong miếu Trịnh Chi Hổ rồi, không ngờ tên này còn sống, để cẩn thận, hắn muốn diệt Thi Lang, bù đắp sai sót của mình ở Hổ Môn.
Có điều sau đó truyền ra tin tức, Thi Lang thành nghi phạm giết Trịnh Chi Long, hơn nữa cả nhà bị Trịnh thị giết rồi, thế nên hắn không giết vội, thong thả xem người này thế nào.
Dù sao tên này rõ ràng không phải loại tầm thường.
Sau khi xác định Thi Lang thực sự thuộc loại không nhà để về, hắn thấy Thi Lang sống có vẻ hữu dụng hơn Thi Lang chết.
Hàn Lăng Sơn là người không tùy tiện lãng phí bất kỳ tài nguyên nào.
Ở thư viện Ngọc Sơn mỗi tháng có một lần gặm xương làm người ta hạnh phúc dâng trào, Hàn Lăng Sơn luôn tận dụng triệt để khúc xương mình được chia, khi gặm thịt nhất định sẽ phải tập trung toàn bộ tinh thần, điều động toàn bộ cảm quan hưởng thụ hạnh phúc, ăn từ xương tới tủy, đến chó cũng chẳng còn gì mà li3m.
Tại sao à, khi ăn sạch thịt thì trên xương có một lớp màng, cái lớp màng này mắt không nhìn thấy, phải dùng lưỡi li3m mới có thể cảm thụ được một chút.
Hắn sẽ li3m hết.
Đó là cái ngày long trọng, phải giành hết toàn bộ tinh thần cho nó.
Bây giờ Hàn Lăng Sơn vẫn nhớ cái cảm giác dùng tăm moi từng chút tủy một trong xương ra, chỉ cần nhớ đến một cái thì hắn nhất định phải ăn một bữa thịt mới có thể giải trừ cơn thèm.
Thực sự nói không hề ngoa, khúc xương mà Hàn Lăng Sơn từng ăn thì chó cũng không muốn ăn.
Nay Thi Lang chính là khúc xương mà Hàn Lăng Sơn mới có, lần trước mới gặm chút thịt, còn bao nhiêu phần ngon lành đằng sau, làm gì có chuyện hắn bỏ phí.
Lần đưa hàng này đối với người sống ở biển thì chẳng là cái gì, nhưng với người sống trong nội địa thì các loại hải sản khô mang theo vị tanh của biển là món ăn quý giá.
Cho nên đợt hàng này giá trị không nhỏ.
Song với Hàn Lăng Sơn thấy cái xe ngựa trông có vẻ cũ kỹ kia mới thực sự là giá trị, ít nhất sàn xe giá trị tuyệt đối hơn 5 ngàn lượng hoàng kim, vì ván sàn vốn là làm bằng vàng.
Không biết đôi nam nữ kia nghĩ cái gì, cho rằng lắp vàng trên xe là qua được mắt thiên hạ, không biết rằng nửa tháng qua Hàn Lăng Sơn gần như lục soát cả thương đội, ngay cả đồ lót của nữ nhân đó cũng bị hắn kiểm tra kỹ càng.
Bạch Liên Giáo, 5 vạn lượng hoàng kim, lại thêm Thi Lang nữa, Hàn Lăng Sơn thấy chuyến đi này của mình không uổng phi.
Đôi khi thậm chí hắn còn nghĩ, biết đâu còn có thu hoạch lớn hơn nữa.
Bởi thế hắn ở trong thương đội tỏ ra cực kỳ chăm chỉ, rất được tên béo Trương Học Giang và nữ nhân Tiết Ngọc Nương coi trọng, giao cho hắn thống lĩnh những người còn lại.
Tám tên còn lại chẳng phải loại tầm thường, nhất là không phải loại thành thật nghe lời, nếu như không phải là tên béo Trương Học Giang tựa vô tình lộ ra công phu tay không bẻ gãy đao, có lẽ bảy tên kia đã giết tên béo, Hàn Lăng Sơn, Thi Lang, cướp hàng hóa và mỹ nhân rồi.
Hồ Nam đang bị Trương Bỉnh Trung tàn phá, lúc này trên đường trừ lưu dân ra thì cơ bản không có kẻ nào là người tử tế.
Ngay cả lưu dân cũng có thể lắc mình biến thành cường đạo trong tích tắc.
Cái thương đội kỳ quái này chẳng ngờ cứ như thế bình an đi qua Thiều Quan, Sâm Châu, Cát An, Viên Châu, sau khi vượt qua Tương Giang liền tới được Trường Sa.
Hàn Lăng Sơn suốt dọc đường bận bịu, không chỉ quản lý thương đội, chỉ cần có thời gian còn chạy đi hỏi giá cả đồ hải sản khô ở thành trấn đi qua, có hỏa kế như vậy, tên béo Trương Học Giang và Tiết Ngọc Nương hài lòng tới không thể hài lòng hơn được.
Thế là chỉ tính riêng tiền thưởng, Hàn Lăng Sơn được một lượng bạc, nữ tử lả lơi Tiết Ngọc Nương ánh mắt nhìn Hàn Lăng Sơn cũng mang theo chút hàm ý khác.
Khi vào thành Trường