Khấu Bạch Môn len lén đưa mắt lên nhìn nhìn, chỉ thấy nam tử mặc thanh y ngẩng đầu đi trên cùng, theo sau là nữ tử thiên kiều bá mị, tiếp đó đám quan lại, nho sinh theo sát phía sau.
Do quỳ dưới đất nàng không nhìn rõ tướng mạo nam tử đó, chỉ cảm giác người này rất có khí khái nam tử, hoàn toàn khác biệt sĩ tử Giang Nam.Một đôi tú hoa hài tinh xảo màu vàng nhạt dừng trước mặt nàng, sau đó là âm thanh lạnh lùng: “ Ngẩng đầu lên.”Khấu Bạch Môn ngẩng đầu liên thấy gương mặt xinh đẹp nhưng chẳng hề có mấy cảm xúc của Tiền Đa Đa.Tiền Đa Đa bĩu môi dè bỉu thẳng thừng:” Đâu có đẹp như trong lời đồn.”Khấu Bạch Môn cắn môi nhẫn nhục cúi đầu xuống, nàng chỉ nhìn một cái là nhận ra thân phận nữ giới của Phùng Anh, hôm nay Vân Chiêu không tới, chỉ có hai nữ nhân thân phận tôn quý nhất Quan Trung, nàng biết đám người các nàng khó sống rồi.
Đợi họ đi qua, nghiến răng nói nhỏ: “ Cô ta xuất thân khác gì chúng ta mà lên mặt chứ.”Cố Hoành Ba khẽ giật ống tay áo nàng: “ Người ta tốt số, đừng nói nữa.”Tiền Đa Đa cùng Phùng Anh lên chủ vị, còn không ngừng vẫy tay bốn xung quanh, chỉ cần nàng vẫy tay tới phía nào, người nơi đó đứng dậy thi lễ.“ Bỏ tay xuống đi, sao cô giống xướng phụ hơn cả đám xướng phụ thế, ra đường mà khăn che mặt cũng không đeo vào.” Phùng Anh nói chuyện với Tiền Đa Đa là cứ lời nào ác độc nhất là dùng lời đó:Tiền Đa Đa cười quyến rũ: “ Ta muốn tất cả mọi người nhìn thấy, phu quân ra ngoài chỉ đem theo ta chứ không đem theo cô.”Phùng Anh sững người, rít như rắn: “ Té ra từ lúc cô bảo ta đóng giả phu quân là đã có ý đồ rồi.”Tiền Đa Đa đắc ý hếch mũi nhỏ lên: “ Đương nhiên, ai bảo cô ngu xuẩn mắc lừa.”Đang có bao nhiêu người nhìn vào, Phùng Anh chỉ đành tạm thời nuốt trái đắng này xuống, phất ống tay áo rộng thùng thình nói với nữ quản sự Minh Nguyệt lâu: “ Bắt đầu đi, ta muốn xem xem giai nhân Giang Nam có thể đem tới cho chúng ta cái gì.”Nữ quản sử lần nữa quỳ bái Phùng Anh, khẽ gõ chuông vàng.Tiếng chuông ngân lên, đám ca cơ, nhạc sư, vũ giả đang quỳ dưới đất lần lượt lui sang hai bên, nhường chỗ màn mở đầu ( Tần Phong - Vô Y).Trước kia ca khúc này khi thư viện tổ chức đại hội diễn võ, mọi người đồng thanh hát vang, khí thế vô cùng.
Sau này đại hồng lư Chu Tồn Cực biên tập lại, biến thành ( Nghênh tân khúc) của huyện Lam Điền.Chu Tồn Cực từng dẫn hơn 100 thuộc cấp tới Ngọc Sơn biểu diễn cho Vân Chiêu nghe, Vân Chiêu rất thích khúc từ, chỉ đề xuất một ý kiến, đó là phần vũ đạo đổi từ nữ nhân thành nam nhân.Vân Chiêu thực sự không chịu nổi khúc ( Tần Phong - Vô Y) bi tráng bị Chu Tồn Cực biến thành thứ nhạc đồi trụy.Sau khi hiểu tâm ý Vân Chiêu, Chu Tồn Cực cả đêm không ngủ, hôm sau mới Vân Chiêu thẩm duyệt lần nữa, còn tăng thêm tiếng huân, tiếng hồ già, phối hợp nhạc khí của thảo nguyên sa mạc, quả nhiên là khí thế hùng hồn, vừa thâm tình vừa bi tráng, thể hiện hoàn mỹ phong cách của người Tần.Vân Chiêu xem xong biểu diễn cười mắng Chu Tồn Cực, sau này không cho thăm dò y như thế, rõ ràng là hắn có chuẩn bị, nếu không chẳng thể cải biên sau một đêm.Khi ca khúc diễn xướng, Phùng Anh ngồi thẳng tắp, Tiền Đa Đa còn cùng mọi người hát vang ca khúc này.Mỗi người trong đại sảnh đều mang đủ tôn trọng với ca khúc này.Khi biểu diễn kịch, đột nhiên Phùng Anh đưa tay kéo Tiền Đa Đa vào lòng, Tiền Đa Đa kiều mị khả ái, còn Phùng Anh mắt nhìn thẳng sân khấu, như đang tập trung toàn bộ tinh thần xem kịch.Thịt mềm bên eo bị Phùng Anh bấu chặt, Tiền Đa Đa không động đậy được, nhỏ giọng nói: “ Cô làm cái gì vậy, buông ta ra, bao nhiêu người đang nhìn kìa, còn ra thể thống gì nữa?”Phùng Anh tựa cười tựa không: “ Cô vốn là đồ lẳng lơ, giờ sợ người ta biết mình lẳng lơ à? Ta muốn toàn bộ mọi người biết, cô là thứ họa quốc hại dân đấy.”“ Cô làm đau ta rồi.”“ Có giỏi thì kêu vài tiếng cho ta nghe xem.”Tiền Đa Đa quả nhiên