Ba Đức cảm giác mình sắp chết rồi, người bên cạnh hắn mỗi ngày một ít mà thủy thủ Hà Lan đối diện thì càng lúc càng đông, bọn chúng có thể hình cao lớn gấp đôi người Nam Dương bọn họ, râu tóc bọng chúng đỏ rực, trông như quỷ dữ.
Khi hai tay hắn tê rần sắp không nhấc lên được nữa thì thuyền lớn dưới chân rung chuyển, sàn thuyền bên trái chớp mắt sụp xuống làm vòng vây quanh hắn mất một nửa.
Không, không phải là sụp xuống mà là bay lên, chỉ thấy lỗ hổng lớn, nước biển đang tràn vào, thuyền này chìm cái chắc rồi, hắn vội vàng tóm lấy sợi dây thừng, bất chấp tất cả đu đi.
Phải rời thuyền ngay, nếu không lúc chìm xuống, khả năng tạo thành xoáy nước cuốn mọi thứ xung quanh xuống đó.
Khi thân thể lên tới mức cao nhất, Ba Đức hét lớn buông tay, xung quanh toàn thuyền và thuyền, nhưng không ai để ý tới hắn.
Ùm! Ba đức rơi xuống biển, vơ lấy một ván gỗ vụn, vừa nhô đầu nhô đầu lên định thở thì bị một bóng đen khổng lồ bao phủ.
“ Không! ….
” Ba Đức tuyệt vọng chui luôn vào biển, tìm sống trong đất chết:Hai chiếc quân hạm bắn lẫn nhau ở khoảng cách mười trượng, trong khoảng cách này bất kể là loại đạn pháo nào cũng có thể gây cho đối phương tổn thất lớn.
Mạn thuyền nát vụn, ánh lửa chớp lên hồi, đến mặt biển tựa hồ bị cuộc chiến đánh thức, sóng biên lên tục nhấp nhô dập dềnh.
Chiến đấu khoảng cách gần mang lại tiện lợi lớn cho hải tặc Lam Điền, bọn họ áp đảo về số lượng, áp đảo cả về hỏa khí tầm gần, ba chiếc chiến hạp Tạp Lạp Khắc nối nhau rơi vào tay hải tặc Lam Điền, chiếc thương thuyền vũ trang ở cuối cùng đội ngũ thấy tình thế quá rõ ràng mang theo khói đen, dốc sức chạy về cửa eo biển Mã Lục Giáp.
Có điều nhìn buồm cháy rừng rực, chúng không thể chạy xa.
Một chiếc chạy rồi, hai chiếc thương thuyền vũ trang bị trọng thương khác không bỏ chạy, một chiếc trong đó bất chấp đang bốc cháy, quyết đoán áp sát chiếc chiến hạm Tạp Lạp Khắc duy nhất sót lại, dùng thân thuyền che chắn hỏa pháo của hải tặc Lam Điền.
Bị trọng pháo oanh kích, cái thuyền đã chẳng còn hi vọng gì đó bị bắn tan tành, thuốc nổ còn lại trong khoang thuyền không chịu nổi nhiệt độ cao nổ tung, sau tiếng nổ, mảnh vụn bị sóng chấn động hất văng khắp nơi.
Hàn Tú Phân đã quay về chiếc Lam Điền, chiếc thuyền này cũng tổn hại nghiêm trọng, mạn thuyền toàn lỗ, may mà đa phần ở trên mực nước, đám hải tặc đang bận rộn vá thuyền.
Nhìn qua kính viễn vọng, Hàn Tú Phân nhìn thấy Vương Thông, Lôi Áo Ny đang một trái một phải truy đuổi thuyền nhỏ linh hoạt của thổ dân, tuy liên tục có tên bắn tới, nhưng với hai chiếc thuyền lớn thì mấy mũi tên đó chẳng có nghĩ lý gì.
Bọn họ chẳng thèm dùng hỏa pháo, điều chỉnh nỏ lớn, bắn từng phát xuyên thấu thuyền nhỏ, đám thổ dân liều rồi, ném lớp ngụy trang đi, châm lửa biến từng chiếc thuyền nhỏ thành ngọn đuốc thuận theo hải lưu lao tới thương thuyền vũ trang.
“ Triệu hồi Lôi Áo Ny và Vương Thông, dây dưa với đám đó không có tác dụng gì hết.
”Hai chiếc thương thuyền vũ trang chuyển hướng, lần này bọn họ thuận hải lưu nhanh chóng rời xa những chiếc thuyền bốc cháy, gia nhập cuộc chiến đã tới hồi kết.
Người Hà Lan vẫn đang ngoan cường chống trả, khi bọn họ sai lầm cho rằng mình ưu thế thể hình lẫn khải giáp và kỷ luật, giáp chiến mạnh hơn hải tặc mình [email protected] thì cuộc chiến này đã ngả về hướng không thể dự báo rồi.
Khi phía Lam Điền dùng lượng lớn đoản súng, nỏ cung, thủ lôi, đánh giáp lá cà mà người Hà Lan luôn kiêu ngạo mất đi uy hiếp.
Ở trận chiến này, hải tặc Lam Điền dùng hỏa pháo kém xa người Hà Lam, chiến thuyền cũng thua về tốc độ, tính năng lẫn độ lớn, nếu như không phải cuộc chiến diễn ra ở nơi hẹp nhất của eo biển Mã Lục Giáp mà ở đại dương bao la, chiến hạm Hà Lan sẽ truy đuổi bắn nát từng chiến thuyền một của hải tặc Lam Điền mà không chút tổn thất.
Bọn họ bị chiến công huy hoàng cùng uy danh hiển hách của Hàn Tú Phân đánh lừa rồi, bọn họ cho rằng đối diện với đám hải tặc còn nguy hiểm hơn cá mập, giỏi điều khiển thuyền hơn cả thủy thủ, không biết rằng chủ lực của Hàn Tú Phân lại đa phần là đám sơn tặc ra biển chưa lâu.
Trên chiến trường một sai lầm nhỏ cũng có thể phải trả giá đắt, huống hồ là sai lầm chí mạng như vậy.
Khi