Sauk hi dọa cho Tiền Đa Đa không dám lợi dụng cái bụng bầu để bắt nạt Phùng Anh nữa, Vân Chiêu rất hài lòng, trong nhà nhẹ nhõm bình yên một chút vẫn tốt hơn.Đương nhiên đối với Quan Trung cũng thế.Bên ngoài kia quá nhiều khổ nạn rồi, đến Quan Trung mà cũng không thể để người ta sống thoải mái một chút thì thế giới này quá tệ.Đôi khi bịt tai lại, chỉ nhìn mảnh đất dưới chân mình cũng là một loại hạnh phúc.Bách tính có thể làm thế, Vân Chiêu thì không, vị trí của y đã xác định y lúc nào cũng phải chú ý tới thế giới bên ngoài.Sau khi dịch bệnh vừa suy giảm một chút, Lý Hồng Cơ bắt đầu bao vây thành Khai Phong, Trương Bỉnh Trung cũng thèm khát Đại Hồ, không ngừng thăm dò tiến quân Trường Sa.Phía kinh thành tựa hồ không có bất kỳ tin tức gì, Vân Chiêu đánh giá tin tức là những hành động quân sự, chứ chuyện giết đại thần, đổi thủ phụ thì xảy ra suốt, chả phải tin tức đáng kể nữa.Năm kia thủ phụ Phạm Phục Thối vì tham ô mà được ban chết, năm ngoái thủ phụ Trương Tứ Tri bị biếm quan tới Tế Nam, năm nay Chu Duyên Nho lại lên làm thủ phụ.Rất nhiều người thăng quan chẳng hiểu nguyên do, rất nhiều người mất chức một cách hồ đồ, càng có nhiều người chết mà không rõ nguyên nhân.Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Lạc Dưỡng Tính danh còn thực vong mật báo cho Vân Chiêu rất rõ ràng, chẳng chuyện gì qua được mắt y.Vân Chiêu thấy có vài người rất không nên giết, ví như Lưu Hiển, Tôn Nguyên Hóa, Dương Nhất Bằng, đều là số ít người còn có thể làm việc trong tay hoàng đế, về phần nội các thủ phụ Chu Duyên Nho, Vân Chiêu rất muốn kiến nghị hoàng đế nên sớm chém ngang lưng.Có điều nếu y dâng lên tấu chương lên như thế, hoàng đế sẽ càng tin tưởng Chu Duyên Nho mà thôi.Lạc Dưỡng Tính là cái tên hoàn toàn không có lòng trung thành gì hết, cho dù tên này đầu hàng Vân Chiêu từ rất lâu, Vân Chiêu vẫn phong tỏa nghiêm ngặt tin tức này, chỉ có 7 người biết hắn quy thuận huyện Lam Điền.Chuyện này làm Lạc Dưỡng Tính vô cùng cảm kích, hắn không biết Vân Chiêu giữ bí mật này chẳng phải vì bảo vệ an nguy cho hắn, mà để sau này giết hắn không gây sóng gió gì.Thực tế, phàm là người Vân Chiêu dùng tiền mua chuộc được thì y không định giữ một ai, y đúng là thích mua chuộc địch, nhưng mà dùng loại người này thì không.Khi Vân Chiêu xem mật báo, Tiền Đa Đa và Phùng Anh không nói chuyện, một dạy hai đứa bé viết chữ, một nằm trên giường gấm xem sách.Đợi Vân Chiêu xem xong, Tiền Đa Đa thu dọn đem ra chậu than ngoài hành lang đốt hết, đốt xong còn dội nước lên, xưa nay luôn là nàng làm chuyện này, không qua tay ai hết.“ Tin tức hôm nay không hay à?” Tiền Đa Đa thấy sắc mặt Vân Chiêu âm trầm thì đặt chén trà bên tay y hỏi nhỏ:“ Hoàng đế muốn nghị hòa với người Kiến Châu, chuyên môn phái mật sứ đem điều kiện nghị hòa đưa cho Trần Tân Giáp, xem xem chuyện này có khả thi không.
Kết quả là Trần Tân Giáp xem xong lại đặt lên bàn rồi đi ra ngoài, thư đồng cho là công báo bình thường, đem phát cho binh bộ thị lang, sau đó ...!Toàn bộ bách tính biết hoàng đế muốn nghị hòa với người Kiến Châu, ai nấy đều tức giận.
Hoàng đế nổi trận lôi đình tống Trần Tân Giáp vào ngục, chẳng biết phải Trần Tân Giáp cố ý chơi khăm hoàng đế không nữa.”“ Thiếp không biết tên Trần Tân Giáp này làm sao, có điều nếu chàng đột nhiên phái mật sứ đưa mật báo cho Từ Ngũ Tưởng, hắn tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất nào, quan viên trọng yếu khác cũng thế.
Cho nên thiếp nghĩ tên đó cố ý.”Vân Chiêu vuốt gò má lại bắt đầu tròn trịa của Tiền Đa Đa:” Hoàng đế cũng nghĩ thế, lão bà thật thông minh, vậy nàng đoán xem, vì sao Trần Tân Giáp lại làm như thế?”Tiền Đa Đa thuận thế dựa vào lòng y:” Có gì mà khó đoán, Trần Tân Giáp vì muốn bảo vệ danh dự của mình, hơn nữa còn muốn thông qua tổn hại thanh danh của hoàng đế để gia tăng danh tiếng cho mình.
Nói cách khác, hoàng đế chẳng còn ra hoàng đế, thần tử cũng chẳng phải là thần tử nữa.”Vân Chiêu đứng dậy đặt Tiền Đa Đa ngồi xuống ghế, thở dài:” Giờ hoàng đế chỉ còn biết thông qua không ngừng giết người để thể hiện quyền uy