“ Quan nhân vì sao tới đây? Nơi này không có lương thực, không có hàng hóa, càng không có mỹ nữ.
“ Một nam tử khung xương lớn, người lại chẳng có mấy miếng thịt, trông càng thêm dị dạng, lom khom tới gần Dương Hùng, cẩn thận hỏi:“ Theo ta xuống núi đi, muốn sống thì theo ta xuống núi.
“ Dương Hùng lau bùn dính trên giày da, nói gần như ra lệnh:“ Quan nhân muốn đám người bọn ta làm gì? Bọn ta không có gì cả.
“ Nam tử lại lần nữa lặp lại rằng bọn họ không còn cái gì hết:“ Còn có sức, làm ruộng được.”“ Quan nhân cũng thấy rồi, bọn ta không có gì cả, lấy gì mà làm ruộng.”Nói chuyện với tên này rất dễ điên, Dương Hùng kiên nhẫn nói:” Ta nói rồi, các ngươi còn chút sức lực.”Nam tử thở dài, quay đầu nhìn đám người trông như quỷ, quát thiếu niên phía sau: “ Lấy tấm da ra đây.”Thiếu niên quật cường cắn răng không nói.Nam tử gày gò nổi nóng vung tay tát thiếu niên một cái: “ Lấy ra đây.”Cái tát rất mạnh làm thiếu niên gày gò đó lảo đảo, rơm rớm nước mắt: “ Mẹ sẽ chết lạnh mất.”Nam tử rống lớn: “ Lấy ra đây.”Thiếu niên gào chói tai như chó sói kêu, xoay người chạy vào rừng cây, không lâu sau ôm ra tấm da đã được cuộn chặt, ném vào người nam tử gày gò, ánh mắt nhìn Dương Hùng đầy thù hận.Nam tử gày gò giũ tấm da, đó là da gấu mèo hoàn chỉnh, trắng đen rõ ràng.Dương Hùng liếc tấm da lắc đầu: “ Giao nhi tử của ngươi cho ta.”Nam tử gầy gò vốn chỉ biết bảo sao nghe vậy bỗng nhiên đứng thẳng lên, giọng lạnh lẽo: “ Quan nhân tham lam quá rồi đấy.”Dương Hùng không coi uy hiếp đó ra gì, bảo với thiếu niên kia: “ Ta muốn ngươi không vì cái gì khác, vì trong bao nhiêu người ở đây, chỉ có ngươi là còn giống người, biết tức giận, biết phản kháng, số còn lại chỉ là cái xác biết đi thôi.
Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có gan đi theo ta không? Tốt hay xấu thì phải đi mới biết được.”“ Lê Thành, không được đi.
“ Nam tử gầy gò nghiêm khắc quát:Dương Hùng thấy thiếu niên do dự thì xòe 5 ngón tay ra: “ 50 cân gạo.”Lê Thành mắt sáng rực: “ Gạo trắng à?”“ Gạo mới năm ngoái, 50 cân, ngươi đi theo ta, ta sẽ sai tùy tòng mang gạo tới.”Nam tử khô gày nắm vai nhi tử kéo lại: “ Ta không đổi.”Lê Thành ngẩng đầu lên cầu khẩn: “ Cha, mẹ bệnh nặng, muội tử sắp chết đói, để con đi đi, có 50 cân gạo, mẹ và muội tử dù gì cũng được ăn vài bát cháo.”Nam tử gày rất cố chấp:” Mẹ con dù có chết cũng không lấy con đi đổi gạo trắng, cả nhà ta sống cùng nhau, chết cùng nhau ở chỗ này.”Trong khi hai cha con cãi nhau, mấy dã nhân đen xì xì đẩy mấy thiếu niên gầy trơ xương tới trước mặt Dương Hùng: “ Quan nhân, một đứa bé đổi được 50 cân gạo trắng à?”Dương Hùng gật đầu, chỉ Lê Thành: “ Đúng thế, nhưng phải có Lê Thành, khi đó bao nhiêu đứa bé ta cũng đổi, không có Lê Thành thì ta không nhận đứa nào hết.Thế là ông lão chống gậy giơ cái gậy chừng muốn đánh người, môi run run nói mãi mới ra: “ Lê Hùng, ngươi không muốn sống, chẳng lẽ không cho người khác sống à?”Lê Hùng gào lớn: “ Ta không bán con.”Dương Hùng không nói gì thêm, vắt khô cái khăn tay cất trong người, làm động tác chuẩn bị đi.Thế là đám đông vốn im lìm cuống lên, phát ra những âm thanh không giống tiếng người.“ Ta đi theo ngươi.
“ Lê Thành vùng thoát khỏi tay cha mình, chạy tới bên Dương Hùng, mặc Lê Hùng ở sau kêu gào, làm như không nghe thấy:Dương Hùng từ xa quát một tiếng, không bao lâu trên con đường lầy lội có ba thớt ngựa Vân Nam chân ngắn chở bao lương thực lên, mỗi con chở 200 cân, tổng cộng là 600 cân.Kế thừa truyền thống lấy kê đổi trẻ con của huyện tôn nhà mình năm xưa, Dương Hùng không kén chọn chỉ cần là trẻ nhỏ đưa tới là hắn nhận, sau khi đủ 12 đứa bé có cả nam nữ, hắn quyết đoán dẫn 11 đứa bé khóc mếu khóc máo cùng một đứa không khóc và ba con ngựa quay trở về.Sau lưng truyền tới tiếng gào khóc của cả nam lẫn nữ, đều là những người tình nguyện đổi con lấy lương thực, Dương Hùng thì lại tươi cười, bọn họ vừa khóc vừa vác bao gạo đi rất nhanh, sợ người ta đổi ý.Lên núi đã