“ Thương nghị với cường đạo à? Đùa sao?”“ Khác nào bàn chuyện lột da với hổ! Hoang đường!”“ Tự đâm đầu vào lưới thôi, bẫy đấy!”“ Đây nhất định là âm mưu của con lợn rừng Vân Chiêu, đừng đi!”Vô số tiếng nghị luận bao phủ bầu trời Đại Minh, cứ như vô số con quạ đang kêu ầm ĩ, bay liệng trên bầu trời âm u, còn ở phía Tây Bắc, con lợn rừng hùng vĩ như núi do Vân Chiêu hóa thành ngày một hung tợn.Đại hồng lư của huyện Lam Điền, Tần vương điện hạ không thấy thế, thân là quan viên cao cấp Lam Điền, cự thương Trường An, hắn là người đầu tiên có được thẻ tham dự hội nghị.Thậm chí hắn tràn trề tự tin nói với những thương cổ tới thỉnh giáo mình:” Đây là một hội nghị trọng yếu, thương cổ Đại Minh nên suy xét cho bản thân, cho Quan Trung, cuối cùng lựa chọn một điều lệ hai bên có thể tiếp nhận, thành lệ vĩnh viễn.
Mỗ gia đã nhận được lệnh của huyện tôn, sẽ phối hợp với bí thư giám, thẩm hạch tất cả người tham dự hội nghị có đủ tư cách hay không?”“ Chư vị nếu lúc này còn khóc lóc tham nghèo, che dấu tài sản, khiến cho điều luật có sai lệnh, tương lai chớ kêu ca.”Đám thương cổ mỗi người đem một tâm tư rời khỏi phủ đại hồng lư.Để lộ gia sản của mình trước bàn dân thiên hạ là điều vạn vạn lần không thể, lỡ chẳng may ...Tiền Thiểu Thiểu nhíu mày đem danh sách đưa cho Vân Chiêu:” Có không ít thương cổ thực lực, vì báo tài sản quá ít, nên không lọt vào danh sách tham dự hội nghị.
Trong đó thương cổ ngành khoáng sản, chế dược, kiến trúc là rõ ràng nhất.”Vân Chiêu dừng bút mỉm cười:” Điều này chứng tỏ bọn họ không đủ tín nhiệm với ta, nếu như ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có, vậy thì mất đi cơ sở đối thoại, đã thế ta cũng không cần suy xét tới lợi ích của họ nữa.”“ Có cần xử phạt không ạ?”“ Bên xuống sẽ có bên lên, để họ tự sinh tự diệt đi, không cần phải phạt.”Tiền Thiểu Thiểu cười âm hiểm, đám ngu ngốc đó xúi quẩy rồi.Vân Chiêu liếc hắn một cái:” Lần sau đừng có lộ cái vẻ mặt đó ra, nay ngươi đã chức cao quyền trọng phải chững chạc, ngoài ra đừng suốt ngày nhốt Sở Sở ở nhà, rảnh rỗi dẫn cô ấy tới chơi với Phùng Anh, Đa Đa, dẫn cả con ngươi theo.”“ Thế không ổn ạ.”“ Hả, ngươi thấy có tỷ phu như ta thì mất mặt lắm à?”“ Không không ạ, ti chức lo ...” Tiền Thiểu Thiểu rối rít nói:- Cút!Vân Chiêu đương nhiên biết Tiền Thiểu Thiểu sẽ nói gì, bình thường chỉ có hắn có thể tùy tiện vào hậu trạch Vân thị thăm tỷ tỷ, Sở Sở và con nàng phải đợi ngày trọng đại mới có thể vào, dù là vào cũng nơm nớp lo sợ.
Không biết thằng khốn đó dọa mẹ con Sở Sở thế nào, biết vậy năm xưa không nên tác thành cho đôi này, kiếm một đứa hung dữ ở thư viện gả cho nó mới đúng.Giải Trại mang văn thư tới bên cạnh Vân Chiêu:” Huyện tôn, Cao Kiệt tựa hồ muốn mở rộng chiến tranh.”Vân Chiêu xem một cái nhíu mày:” Thành Lam Điền động viên cấp 1, không phải làm bừa à?”Lệnh động viên của huyện Lam Điền có ba cấp, trong đó cấp 1 là lớn nhất, lúc đó không khác gì toàn dân chiến đấu, mọi hoạt động sẽ phải dừng lại.“ Đã có văn thư của Vân Quyền chưa?”Liễu Thành vội đáp:” Chưa ạ.”Vân Chiêu phất tay:” Gửi một văn thư đi hỏi.”Liễu Thành nhanh chóng soạn văn thư, đóng dấu của Vân Chiêu, cho vào ống da trâu, giao tín sứ nói:” Hỏa tốc 800 dặm.”Huyện Lam Điền tuy cách thành Lam Điền rất xa, nhưng dịch trạm bố trí tốt, nên hết thảy thuận lợi, ba ngày sau có văn thư trả lời của Cao Kiệt, Vân Quyển, nguyên nhân bọn họ dùng tới lệnh động viên cấp 1 là muốn giải quyết trận chiến một lần là xong.Trong văn thư Cao Kiệt nói, hành quân trên thảo nguyên hoang mạc quá gian nan, đại quân mang theo vũ khí hạng nặng, ngày chỉ đi được 30 dặm.Bọn họ phải đi mất 2 tháng mới tới được chỗ bây giờ, nếu không thể đánh Kiến Nô trọng thương, đợi đại quân của hắn quay về, kỵ binh Kiến Nô trở lại, vậy thì toàn bộ thành quả chiến dịch lần trước sẽ là con số 0.Còn nói chỉ có đánh Kiến Nô thật đau bọn chúng mới nhớ, không dám tùy tiện tiến vào địa phận Lam Điền.Không chỉ đối diện với Kiến Nô, càng về phía đông, người Mông Cổ càng thân cận với Kiến Nô, không cách nào khống