Tháng 8, thời điểm nóng nhất trong năm ở Quan Trung.
Tiền Đa Đa ôm một cái bụng lớn quá mức ngồi trên giường gấm, dù Vân Xuân Vân Hoa quạt không ngơi tay, nàng vẫn thấy nóng lắm, tóc bết lên trên mặt, rên yếu ớt:” Mang băng tới cho ta.
”“ Không được, băng quá lạnh, lão phu nhân không cho.
”“ Vậy thì chúng ta lên Ngọc Sơn, ở đó mát mẻ.
”“ Không được, lão phu nhân không cho.
”“ Các ngươi giết ta đi cho rồi.
”“ Hay là bọn nô tỳ chuẩn bị nước ấm cho phu nhân tắm rửa nhé.
”“ Xéo, toàn nghĩ ra cách vớ vẩn, hôm nay ta đã tắm ba lần rồi, có ích gì đâu.
”Khi Vân Chiêu dẫn Vân Chương, Vân Hiển vác cần câu từ ngoài cửa đi vào, Tiền Đa Đa mếu miệng muốn khóc.
“ Ta cũng rất muốn đưa nàng lên Ngọc Sơn ở một thời gian, nhưng mà không qua được ải của mẹ, hôm qua ta nói giúp nàng, kết quả bị mẹ cầm mõ ném cho.
“ Nhìn vẻ mặt của Tiền Đa Đa là Vân Chiêu biết nàng muốn nói gì, nhận lấy quạt từ tay Vân Hoa quạt cho nàng:Vân Chương Vân Hiển đều là đứa có hiếu, mỗi đứa lấy một cái quạt để quạt cho mẹ, nhưng với thời tiết tháng 8 ở Quan Trung, không khí hầm hập, dù là quạt gió cũng toàn là gió nóng.
Một lát sau Tiền Đa Đa chẳng mát hơn, ba cha con Vân Chiêu thì mồ hôi đầm đìa.
Tiền Đa Đa thấy ba cha con đáng thương, kêu ái dà ái dà luôn mồm ngồi dậy từ giường gấm, làm ra vẻ rất hứng thú với thu hoạch của họ.
“ Trời nóng quá, cá lặn xuống đáy hết rồi ạ.
” Vân Chương giải thích cho mẹ vì sao gió cá lại trống không:Tiền Đa Đa dùng một ngón tay cào nhẹ lên cánh tay của Vân Chương, lập tức xuất hiện vệt trắng, nàng bẹo má nó:” Nói dối hả, ba cha con lại đi bơi chứ gì?”“ Không ạ, chỉ ngâm chân trong nước.
” Vân Hiển mau mắn đáp:“ Ngâm chân làm sao lại mặc ngược quần?” Tiền Đa Đa vươn tay còn lại ra như ánh chớp, béo má tiểu nhi tử:Vân Chiêu cắn một miếng dưa hấu ướp lạnh dưới giếng, lười nhác nói:” Đúng đấy, cha con ta đi ngâm chân nước suối.
”Tiền Đa Đa tức giận:” Vì sao không đưa thiếp theo?”“ Thì nơi đó đông lắm, lại toàn là nam nhân, nàng đi thế nào?”“ Chàng phải chú ý thân phận chứ, chẳng lẽ chàng không biết những người đi ngâm chân là ai? Ba cha con chàng góp vui cái gì, người ta cười cho.
”“ Không ai cười đâu ạ, con còn ăn miến lạnh của người ta.
” Vân Hiển ở bên vô tư k1ch thích mẹ:Tiền Đa Đa giật mình, quát lên:” Ai cho ba cha con ăn bừa ăn bậy ở ngoài? Vân Giáp, Vân Giáp, ngươi ra đây cho ta, hôm nay ta phải đánh chết tên cẩu nô tài ngươi.
”Vân Chiêu không vui nói:” Nàng gọi cái gì, không liên quan gì tới Vân Giáp, ở đó đa phần là học sinh và tiên sinh thư viện, chẳng lẽ còn có ai hại ta sao?”Tiền Đa Đa lau nước mắt:” Chẳng ai chịu nghe lời, thiếp không muốn sống nữa, chết đi cho xong.
”“ Sinh con xong rồi hẵng chết.
”Vân Nương giọng phủ sương truyền tới, thế là Tiền Đa Đa lập tức nín khóc ngay.
Hai đứa bé chạy tới mời bà ăn dưa, Vân Nương cắn dưa trong tay mỗi đứa một cái rồi ngồi xuống bắt mạch cho Tiền Đa Đa, bảo Vân Chiêu:” Nếu nóng quá không chịu được thì tới thư viện Ngọc Sơn, ở đó mát mẻ hơn, cấm lên cao hơn, nơi đó quá lạnh, nhiễm lạnh không hay.
”Vân Chiêu cười nịnh:” Mẹ cũng đi cùng đi ạ.
|Vân Nương nghiêm mặt:” Mẹ phải tụng kinh thắp hương cho cha con, không rảnh.
”Hai đứa bé được Tiền Đa Đa đánh mắt ra hiệu, nhanh chóng chạy tới ôm tổ mầu, năn nỉ tổ mẫu cùng lên Ngọc Sơn.
Vân Nương luôn nghiêm khắc bị hai đứa tiểu tôn tôn ôm chân làm nũng, mặt tươi cười, nói đi là đi, không để ý tới phu thê Vân Chiêu.
Đợi năm sáu chục người ầm ầm theo mẹ đi rồi, Vân Chiêu mới nới với Tiền Đa Đa:” Được rồi, gian kế của nàng đã thành, gọi Phùng Anh, ba cúng ta đi thôi.
”Tiền Đa Đa đang hí hửng vì đạt được mục đích, lập tức đổi sắc mặt:” Không đem Phùng Anh theo.
”Kỳ thực Vân Chiêu cũng muốn dẫn cả nhà đi tránh nắng, tiện thể tránh mặt một người.
Đại Minh Trường Bình công chúa Chu Mỹ Sác được hoạn quan Vương Thừa Ân tháp tùng tới huyện Lam Điền, có lẽ nàng là công chúa duy nhất dám tới huyện Lam Điền.
Cái cớ Trường Bình công chúa tới huyện Lam Điền rất hoang đường, là tránh nóng.
Một cô công chúa quanh năm ở thâm cung, đột nhiên ở Thuận Thiên Phủ mát mẻ chạy tới Quan Trung nóng như lửa để tránh nóng, cái cớ này Vân Chiêu không tin.
Có điều trong ý chỉ của hoàng đế viết rất rõ ràng, Vân Chiêu đành tin.
An bài nàng ở Ao Sen Trường An xa hoa nhất, cấp cho nàng đãi ngộ cao nhất, còn lệnh đại hồng lư Chu Tồn Cực hết sức chiêu đãi, coi như là nể mặt vị Đại Minh công chúa lắm rồi.
Có điều vị Trưởng công chúa này còn chưa thỏa mãn, nhất định muốn đích thân gặp Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu.
Điều này không hợp quy củ.
Dù sao Vân Chiêu cũng là ngoại thần, lúc này đi gặp một công chúa còn chưa xuất các là chà đạp lên lễ nghi hoàng gia, hơn nữa rất dễ biến