Trên lôi đài hai thiếu niên đứng đối diện nhìn nhau gườm gườm, một rách áo, sườn chảy máu không giữ được phong độ vương giả như thường ngày, một đầu bù tóc rối, cầm hỏa thương la hét liên hồi, hai thiếu niên đánh tới hăng máu rồi.Trường côn không còn phát ra tiếng rít rợn người nữa, mà lặng lẽ như rắn độc, tấn công Hạ Hoàn Thuần từ góc độ hiểm ác nhất.Hạ Hoàn Thuần không còn bộ dạng đủng đỉnh như ban đầu, hỏa thương vận chuyển như gió, liên tục đỡ đòn rồi phản kích như chớp.Khi báng súng của Hạ Hoàn Thuần đập xuống vai Mộc Thiên Đào nghe đánh rắc, đùi cũng bị trường côn chọc trúng vội lò cò nhảy gấp ra sau.Một cánh tay Mộc Thiên Đào buông thõng xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn đối thủ.Hạ Hoàn Thuần khôi phục tư thế đứng thẳng cầm hỏa thương: “ Ngươi mất một tay rồi, không đánh được ta đâu.”“ Ngươi cũng mất một chân rồi.”“ Ta giỏi nhịn đau lắm, còn tay ngươi đã trật khớp, không tới giáo y nắn lại sẽ để lại di chứng đấy.”“ Cứ đánh bại ngươi đã.
“ Mộc Thiên Đào nói xong kẹp trường côn dưới nách, thân hình xoay tròn như gió lốc đánh tới:Dưới khán đài, đám học sinh xem tới nín thở, nhiều học sinh chưa từng chứng kiến trận chiến khốc liệt như thế.“ Dừng lại đi, dừng lại đi … Còn đánh nữa sẽ chết người đấy.
“ Chu Mỹ Sác nắm chặt hai tay nhỏ giọng lẩm bẩm cầu khẩn, lệ rơi như mưa, lúc đầu nàng chỉ lo lắng chung chung, đánh nhau tới mức này rồi nàng cũng xác định đúng lập trường, Mộc Thiên Đào là người mình, còn Hạ Hoàn Thuần là tên đầu tròn đáng chết:“ Không sao, không chết đâu, tối đa là trọng thương thôi.” Lương Anh trả lời hết sức vô tâm:Trên lôi đài thương côn va vào nhau côm cốp liên hồi kỳ trận, lưỡi lê đã bị gãy, trường côn cũng bị đứt một đoạn bay xuống lôi đài.
Hạ Hoàn Thuần vứt hỏa thương bị trường côn đập cong nòng sang bên, lê một chân đấm mạnh vào sườn Mộc Thiên Đào.Mộc Thiên Đào trúng một đấm gập người, cắn răng giật cùi trò đánh lệch mặt Hạ Hoàn Thuần.Hạ Hoàn Thuần người lảo đảo, hắn từ nhỏ đúng là trải qua trăm trận rồi, kệ đầu choàng mắt hoa, lờ đờ xác định vị trí của Mộc Thiên Đào toàn lực húc tới, lúc này còn võ kỹ gì nữa, ai kiên trì hơn người đó thắng.“ Dừng tay! “ Chu Mỹ Sác cuối cùng không nhịn được nữa quát lên:Nhưng chẳng ai để ý tới nàng, Mộc Thiên Đào húc thẳng vào đầu Hạ Hoàn Thuần, cả hai cùng phát ra tiếng kêu như dã thú, máu chảy ròng ròng trên mặt.“ Dừng tay, ta lấy thân phận Trưởng công chúa Đại Minh, lệnh các ngươi dừng lại.” Chu Mỹ Sác dùng toàn lực hét lên:Không ngờ có thể nhỏ nhắn ấy có thể phát ra tiếng hét kinh khiếp như vậy, khiến bốn bề im phăng phắc, hai tên đang đánh nhau trên lôi đài nghe rõ mồn một.Mộc Thiên Đào vừa nghe tới chữ “công chúa” thì vội vàng thu tay lại đứng thẳng người lên, không ngờ một cú đấm cực mạnh giáng vào vết thương bên sườn trái của hắn, làm hắn ngã uỵch xuống như bao tải.Hạ Hoàn Thuần bộ dạng tiểu nhân đắc chí đứng dậy rống lớn: “ Còn ai nữa?”Phía dưới á khẩu, mặc dù đang tỷ thí Mộc Thiên Đào phân tâm là đáng trách, nhưng hành vi của Hạ Hoàn Thuần cũng quá khó coi.Chu Mỹ Sác mắt trợn lên tới muốn toét ra, mặc Lương Anh níu giữ, nàng nắm thừng leo lên lôi đài, chỉ Hạ Hoàn Thuần: “ Đồ vô sỉ.”Hạ Hoàn Thuần điềm nhiên như không xé một mảnh vải nhét vào mũi chảy máu ròng ròng, giọng ồm ồm chỉ Mộc Thiên Đào hôn mê bất tỉnh: “ Người thương của cô à?”“ Vô sỉ! “ Chu Mỹ Sác phẫn nộ vô cùng, nhưng ngoài hai chữ này nàng không biết dùng từ ngữ nào chửi mắng người khác nữa:“ Trước tiên đi nắn lại xương cho nam nhân của cô đi, đợi hắn tỉnh lại rồi hẵng nói chuyện vô sỉ hay không.”“ Vô sỉ!”“ Được rồi, không làm phiền hai ngươi ân ái nữa, mẹ nó, tên khốn đó đánh nhau thua còn ôm được mỹ nhân về, lão tử sao không có cái phúc đó ...” Hạ Hoàn Thuần kệ Chu Mỹ Sác chỉ biết lặp đi lặp lai hai chữ buồn chán, nhặt lại hỏa thương làm gậy chống, tập tà tập tễnh rời lôi đài gọi:” Vân Triển, ta vỡ mũi rồi, chuẩn bị nước sạch cho ta.”….
….Vân Chiêu úp quyển sách lên mặt, ngửi mùi thơm dễ chịu của mực mới, chuẩn bị ngủ trưa.Hạ Hoàn Thuần mặt mày bầm tím đứng ở bên thuật